“Sao cô lại ngốc thế?” Lâm Ngữ nhìn Liễu Tô, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Tại sao bữa nào cũng phải ăn khoai tây khoai lang? Trước đó chúng ta cũng ăn bánh ngũ cốc đấy thôi, sao bọn họ lại không ăn được, ăn kèm với nhau đi.”
“Cô không thể nuôi cả nông trường ba bữa một ngày bằng lương thực chính được, người trong căn cứ cũng phải ăn lương thực cô trồng mà, một mẫu chỉ cần trồng ba mươi phần trăm đất là được rồi.”
“Nếu mọi người trong nông trường đều ăn lương thực chính mỗi ngày thì cô xem, có ai trong cái nhà này đủ khả năng cung cấp?”
“Lúc thuê người, cô có thể nói rõ ràng trong một tuần có mấy ngày ăn lương thực, mấy ngày ăn bánh ngũ cốc, nếu như bọn họ đồng ý thì đến làm, không đồng ý thì thôi, chúng ta cũng không bắt buộc mà.”
“Hơn nữa, có những người đã có gia đình, bọn họ còn phải kiếm lương thực nuôi sống người trong nhà. Cô cho bọn họ ăn như thế, chưa chắc bọn họ đã vui đâu.”
“Hiện tại nông trường của tôi có mấy trăm người, nếu ngày nào bọn họ cũng ăn lương thực chính thì chẳng phải tôi sẽ phá sản sao? Tôi trồng trọt mất công vô ích sao?”
Liễu Tô nửa hiểu nửa không, khẽ gật đầu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play