Từ khi chân anh bị trúng độc đã không nghe lời, dù phản ứng nhanh đến đâu thì hành động cũng không theo kịp suy nghĩ, hơn nữa vì Liễu Tô bị dây leo giữ chặt khiến anh không dám dùng dị năng vì sợ sẽ ảnh hưởng đến cô, dẫn đến việc không thể cứu cô ngay lập tức được.
“Em bị dọa sợ rồi hả?” Đường Duệ ngồi xổm bên cạnh Liễu Tô, đưa cho cô một cốc nước: “Đừng sợ, có bọn tôi ở đây, em sẽ không sao đâu.”
Liễu Tô thật sự không sợ, cô nhìn thấy mồ hôi trên trán Đường Duệ, nghĩ rằng anh mới là người bị dọa sợ.
Đột nhiên Liễu Tô nhớ lại một câu nói không biết từ cô đã nghe được từ đâu. Người quan tâm đến bạn luôn lo lắng bạn bị thương, người không quan tâm đến bạn thì bạn bị thương cũng không nhìn thấy.
Liễu Tô cười khúc khích, không biết tại sao lại trở nên văn thơ như vậy nữa.
Cô nhìn Đường Duệ, thấy anh bị nụ cười của cô làm cho bối rối, cô nhẹ nhàng trấn an: “Tôi không sợ, có anh ở đây thì tôi sợ gì chứ? Anh cũng ngồi xuống nghỉ đi.”
Cô vỗ vào tấm đệm bên cạnh, ra hiệu cho Đường Duệ ngồi xuống nghỉ ngơi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play