Trong khoảng thời gian này, cấp trên cũng đã thúc giục ông nhiều lần, phải nhanh chóng tìm cách và giải quyết vấn đề.

Đừng để vấn đề nhỏ biến thành vấn đề lớn.

Đây không phải đúng lúc ông đang buồn ngủ có người mang gối đến sao?

Ông đặt báo cáo xuống, Tống Vấn liền cười tươi: “Đội trưởng Thường, cậu vận may thật đấy, còn có thứ tốt này, có bao nhiêu chúng tôi mua hết. Đổi cho cậu thành điểm tích lũy. Đến lúc đó muốn gì thì cậu tự đổi.”

Cáo già này, bình thường giống như con tì hưu, chỉ có vào không có ra, muốn xin ông cái gì cũng khó khăn. Vậy mà cũng có lúc ông hào phóng như thế này sao?

“Đây không phải của tôi, tôi chỉ giúp người ta thôi. Người ta là dị năng giả hệ Mộc, nhận đất thành chủ nông trại, bây giờ đang khai hoang bên ngoài. Dị năng giả hệ Mộc ăn uống không thành vấn đề, nhưng bên ngoài toàn là đất hoang cũng không có chỗ ở, muốn lấy củ từ này đổi lấy chỗ ở.”

Thường Minh dừng một chút, anh ta lại nói tiếp: “Người nhặt được củ từ là một cô gái khoảng hai mươi tuổi, chú sắp bằng tuổi cha người ta rồi, đừng bắt nạt người ta quá.”

Liễu Tô ăn không no, lại gầy yếu, thêm vào đó là khuôn mặt trẻ con, nhìn nhỏ hơn tuổi thật vài tuổi, Thường Minh cũng không hỏi kỹ, nên không biết Liễu Tô đã 24 tuổi rồi.

Tống Vấn trừng mắt nhìn Thường Minh, anh ta nhìn ông là loại người gì? Ngay cả lúc khó khăn nhất ông cũng chưa từng chiếm tiện nghi của quần chúng, bây giờ đã tốt hơn rồi, càng không thể có chuyện đó.

“Được, xây nhà không thành vấn đề, vật liệu, người, cô ấy tìm, hay chúng ta lo?”

“Cô ấy muốn chúng ta lo hết, dùng củ từ để trả. Ngoài ra, cô ấy còn có thể bao cơm.”

Thường Minh chỉ nói đơn giản, còn lại đợi Liễu Tô đến rồi nói cụ thể.

Tống Vấn cảm thấy việc này có thể làm. Việc xây nhà đơn giản, cũng không có gì nguy hiểm, có một số binh lính đã giải ngũ, vì nhiều lý do không thể tiếp tục ở trong quân đội, nhưng trước khi giải ngũ đều là những người giỏi.

Làm gì cũng giỏi.

Bây giờ tuy không còn do ông quản lý nữa, nhưng có khả năng giúp một tay thì ông vẫn giúp.

Hơn nữa, cô còn bao cơm, đầu năm nay, người nói ra lời này không nhiều. Cho dù chỉ là toàn bánh ngũ cốc, một ngày, muốn cho người thường ăn no, cũng cần không ít, huống chi dị năng giả ăn còn nhiều hơn.

Dị năng giả hệ Sức Mạnh ăn một bữa, họ chỉ ăn tùy tiện như cơm trắng thôi cũng có thể ăn hai, ba ký gạo rồi.

Chưa kể thêm món như rau gì đó, càng không đếm xuể.

“Được, việc này chúng tôi nhận, cụ thể thì đợi đến rồi nói sau.” Tống Vấn trực tiếp đồng ý, có thể dùng củ từ để xây nhà, còn giải quyết được một phần vấn đề việc làm, đậy là một việc tốt đấy.

Thường Minh tạm biệt Tống Vấn, anh ta trực tiếp gọi điện cho Liễu Tô. Anh ta nói qua tình hình với cô, rồi mời Liễu Tô đến căn cứ một chuyến, có việc còn phải tự cô quyết định.

Lúc này Liễu Tô đang trồng cây ăn quả, đã trồng được một nửa rồi.

Khi Liễu Tô nghe điện thoại, vừa nghe là Thường Minh.

Cô nghe Thường Minh nói rõ mọi chuyện, nhưng ngày mai cô vẫn phải đến căn cứ một chuyến, xác nhận lại chi tiết. Liễu Tô vội vàng đồng ý, ngày mai cô không có việc gấp, có thể đi được.

Chỉ là bây giờ ruộng của cô đã đi vào quỹ đạo, căn cứ lại quá xa chỗ cô, đi đi về về nhanh cũng mất cả ngày.

Tuy rằng bình thường không có ai đến, nhưng nhỡ đâu, nếu bị trộm nhà thì thật là không vui.

Vì vậy, cô nhờ Thường Minh giúp hỏi xem có ai có thể đến trông nông trại không.

Trông một ngày cô trả 2 ký gạo, nếu còn giúp nhổ cỏ, cô trả tổng cộng 4 ký gạo.

Thực ra nếu gần căn cứ thì không cần dùng nhiều như vậy, chủ yếu là chỗ Liễu Tô quá xa.

Trả không đủ sợ người ta không đến.

Phần thù lao như thế này đã đủ rồi, cô không tin không có ai đến.

Chỉ là tính cách nhất định phải tốt, trong ruộng của cô còn trồng lương thực rau củ.

Thường Minh lập tức đồng ý, việc này không nặng nhọc, đãi ngộ lại tốt, với số lương thực này, người bình thường ăn tiết kiệm, có thể ăn một tuần.

Đi đâu tìm việc tốt như vậy!

Cái gì? Đạp xe đi đi về về gần 20 tiếng? Đây đều không phải là vấn đề.

Cúp điện thoại, Thường Minh đi tìm người cho Liễu Tô.

Trong số bạn bè anh ta quen biết cũng có một người xuất ngũ vì bệnh. Lúc đó, khi anh ta đang chiến đấu với dị thú thì bị thương ở chân. Tuy mọi người đã cố gắng cứu chữa, nhưng vì vết thương quá nặng, bây giờ đi lại thì không sao, chỉ là lúc chiến đấu không được thuận tiện.

Tuy bộ đội nhiều lần giữ anh ta lại, nhưng anh ta không đồng ý.

Dù sao chân bị thương, lúc chiến đấu quá bất tiện, nhân cơ hội này anh ta liền xuất ngũ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play