Chỉ còn nước nghĩ cách giúp chúng sống qua mùa đông, đợi năm sau lớn rồi hẵng làm thịt.
“Đành vậy, nhưng ngó sen thì ăn được rồi đấy.” Mấy hôm trước, lúc Liễu Tô chèo thuyền ngoài hồ để truyền dị năng cho ngó sen và củ ấu đã cảm ứng được ngó sen hình như trưởng thành rồi, có thể đi đào.
Ngoài hồ lá sen mọc chằng chịt, vừa nhìn đã biết năm nay hẳn sẽ trúng mùa ngó sen to.
“Vấn đề là dạo trước tôi đi xem thử thì có vẻ ngó sen nhà ta khó đào lắm, hai người chúng ta đều không có nhiều kinh nghiệm, sợ là sẽ bất cẩn chặt đứt đôi ngó sen luôn mất.” Liễu Tô có hơi lo, tuy trồng trọt nhiều năm, nhưng đây lại là lần đầu tiên cô đi đào ngó sen, chứ lúc trước cùng lắm chỉ trồng rau, trồng lương thực thôi.
Nếu lỡ đào đứt ngó sen, chẳng những trông khó coi, mà còn sẽ chảy ruột vào trong thịt, khiến chất lượng sụt giảm.
“Không sao, tới lúc đó phái Tùy Bưu xuống nước đào, còn chúng ta đứng trên thuyền vớt là được.” Đường Duệ cảm thấy chuyện này không thành vấn đề, lúc xuống nước, Tùy Bưu chỉ cần sử dụng dị năng là đám ngó sen sẽ tự động nổi lên trên mặt nước thôi, không phải sao? Thế thì cần gì lo tới chuyện ngó sen bị gãy ngang, đúng không?
“Đúng rồi nhỉ, dị năng của anh Bưu tiện ghê luôn.” Vừa nghe Đường Duệ nói vậy, Liễu Tô lập tức nhớ tới bản lĩnh giữ nhà của Tùy Bưu, có dị năng đó, muốn đào ngó sen chẳng phải chỉ cần nửa phút là xong sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play