Nghĩ như thế, Đường Duệ cười vô cùng dịu dàng. Trước mặt Liễu Tô, anh luôn luôn giữ hình tượng một thư sinh nhẹ nhàng yếu đuối, hình tượng này không thể bị đánh sập được.
“Tùy Bưu đánh bóng đồ đạc rất hao tâm tổn trí, cô nhìn thử đi, tuy là có thể có chút cẩu thả. Không biết như vậy có hợp ý cô hay không?”
“Cậu ấy cũng khá vất vả rồi. Hay là ngày mai cô cho cậu ấy một ngày nghỉ đi, để tôi đi chăm gia súc.”
Liễu Tô nghe Đường Duệ nói như vậy thì vội trả lời: “Không được, cơ thể anh không khỏe, không được để quá mệt mỏi mà cần phải nghỉ ngơi hợp lý, sao còn đi chăm gia súc?”
Liễu Tô nhìn về phía Tùy Bưu, người đang thật sự cần nghỉ ngơi hơn: “Có phải anh muốn thêm cơm không? Anh cũng hơi bào quá rồi đó.”
“Không đâu không đâu, tôi không cần nghỉ ngơi, tôi không hề mệt mỏi một chút nào hết, thật đó.” Tùy Bưu thấy Liễu Tô và Đường Duệ cùng nhìn mình, chỉ cảm thấy được mồ hôi sắp túa ra.
Đây chính là sự chột dạ do làm trái với lương tâm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT