Kỳ thật, Đường Duệ không về cũng được, không ăn càng tốt, lão Tùy đây có thể ăn nhiều thêm một chút. Vấn đề là Đường Tứ không về, Tùy Bưu cũng không tiện dừng tay.
Mọi người đều đang nhìn, nếu chỉ có mình anh ta nghỉ chẳng phải sẽ ngại ngùng lắm sao? Điển hình như lúc mười một giờ, anh ta có dừng tay vài phút, anh ta thề, thật sự chỉ vài phút thôi, tính qua nói Đường Tứ một câu anh ta đói bụng, vậy mà chỉ trong chớp mắt, ánh nhìn của mười mấy con người đã đổ dồn về phía này.
Sợ nhất là bầu không khí bỗng nhiên im lặng.
Tới cả người da mặt dày như Tùy Bưu cũng cảm thấy ngại muốn chết, vội xoay lưng làm tiếp, không dám ngừng tay thêm lần nào nữa.
Tùy Bưu cầm bát lên, không thèm để ý tới Đường Tứ, tự múc cho mình một bát cơm đầy vung như ngọn núi. Sau đó anh ta đặt mông ngồi xuống đất, bắt đầu ăn canh, cứ một miếng cơm một miếng canh, ăn đến là sung sướng.
Mỗi lần Đường Tứ thấy tướng ăn của Tùy Bưu đều có cảm giác mình bị mù, thật không điêu. Trình độ không có mắt của người này hẳn đã đạt đến đỉnh cao không ai sánh bằng rồi.
Anh trai à, anh không nghe thấy bụng của mấy người bên kia cũng đang kêu hả? Sắp vang vọng khắp đất trời luôn rồi đó.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play