Hôm ấy, công chúa Thanh Linh đang dạy Yến Hoài đánh cờ, ba huynh đệ nhỏ thì bị lão phu nhân nhà họ Nghê cho người đón đi.
“Thế nào, ăn điểm tâm rồi mà mặt mày vẫn nhăn nhó thế kia?” Lão phu nhân cười hỏi.
Ninh Triều đáp: “Bẩm Trương nãi nãi, tổ mẫu với đại bá của cháu định lên kinh, nhưng viện chúng cháu đang ở hiện giờ chật quá. Cha cháu ngày nào cũng đi dò tin tìm nhà, tối mịt mới về, còn cấm bọn cháu ra ngoài chơi đêm.”
Lão phu nhân giơ tay ra, Ninh Triều lập tức trèo từ ghế tròn xuống, chui ngay vào lòng bà, vừa gặm điểm tâm vừa mơ hồ nói: “Không biết đến bao giờ cha mới tìm được nhà.”
Lão phu nhân xoa đầu cậu bé, hỏi: “Cháu mong tổ mẫu và người nhà lên kinh à?”
Ninh Triều ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhoẻn miệng cười: “Người một nhà mà được ở cùng nhau là tốt rồi. Cha cháu nói, nói…”
Cậu bé liếc sang nhị ca mình, Ninh Cấm liền tiếp lời: “Cha nói: Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ chẳng còn.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT