Hai người cùng ngồi trên long ỷ, gương mặt đều lộ vẻ vui mừng. Sài Ngọc cười tươi như hoa, kẻ đứng sau hắn lại mang sắc mặt u ám. Hai đạo quân cùng tiến vào kinh thành, Vinh Vương thân là hoàng thất tông thân, dựa vào đâu mà phải nhường ngôi cho Yến Hoài?
Cao Bách lớn tiếng nói: “Yến đại soái, Vinh Vương cũng chẳng kém gì ngươi, ngôi vị hoàng đế này một mình ngươi ngồi, e là không thích hợp.”
Không khí trong điện lập tức căng như dây đàn.
Lúc trước kinh thành còn chưa công phá, phải đồng lòng như sợi dây thừng, giờ kinh thành không đánh mà hàng, đã đến lúc phân chia chiến lợi phẩm.
Sài Ngọc thật ra không có ý tranh giành. Trước đó tỷ tỷ đã nói chuyện này với hắn, hỏi rõ tâm ý. So với ngồi ghế hoàng đế, Sài Ngọc cảm thấy làm một vương gia phú quý tiêu dao hợp với mình hơn.
Thật ra, Sài Ngọc vốn không thích thuộc hạ cường thế, hùng hổ doạ người. Nếu không phải người bên dưới nhắc đến tỷ tỷ, hắn phần lớn cũng sẽ chọn cách thoả hiệp.
Đám người Sài Ngọc theo đuổi là công danh phú quý, thời loạn ắt phải theo minh chủ. Minh chủ lên ngôi, họ liền thành khai quốc công thần, phúc cho con cháu đời đời.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play