Yến Hoài nói: “Ngươi cứ sắp xếp đi.”
Mạnh Thanh lui xuống, hai tên sơn phỉ đến xin gặp Yến Hoài.
Người lớn tuổi tên Hồ Tường, mặc áo bào cũ kỹ, đầu đội khăn vuông, mặt chữ điền, để râu dê, trông chừng bốn mươi lăm, bốn mươi sáu tuổi nhưng thật ra mới ba mươi tám. Hồ Tường làm việc cẩn trọng, hành xử chu toàn, xưa nay rất được lão Yến đầu coi trọng, là quân sư của Phi Hồ Sơn, cũng có thể xem như bậc trưởng bối của Yến Hoài.
Người trẻ tuổi hơn là Hồ Thường Hữu, họ hàng thân thích với Hồ Tường. Hồ Thường Hữu mặc áo ngắn màu xám, dáng người cao lớn, cao hơn Hồ Tường nửa cái đầu, tiện tay dùng dải vải buộc tóc, trông chừng ba mươi tư, nhưng thực tế mới hai mươi bảy tuổi.
Hai người vào hành lễ đúng quy cách, Yến Hoài làm bộ khách sáo miễn lễ, rồi cho hai người ngồi.
“Hồ đồng tri đến có chuyện gì vậy?” Yến Hoài không muốn gọi là thúc, vì như thế chẳng khác nào tự hạ thấp mình. Nhưng gọi thẳng tên người ta thì lại có vẻ bất kính. Dù sao Hồ Tường trước kia cũng từng nấu gà đất với hắn, còn chia cho hắn miếng thịt, khi hắn gây họa thì đứng ra gánh thay. Nghĩ tới nghĩ lui, Yến Hoài tạm thời phong cho ông ta một cái chức danh gọi cho tiện.
Yến Hoài thầm nghĩ: Sao ta lại thông minh thế chứ~

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play