“…” Sắc mặt Mặc Phi không chút thay đổi nói, “Ngày mai Chủ công còn có chính vụ cần xử lý, Phù Đồ không dám làm chậm trễ thời gian nghỉ ngơi của Chủ công, xin Chủ công hãy chú ý giữ gìn sức khỏe.”
Quả nhiên là từ chối. Trong mắt Vu Việt hiện lên một tia tiếc nuối, cuối cùng cũng chỉ có thể ngượng ngùng mà rời đi.
Khi đi tới cửa, hắn lại quay đầu nói: “Phù Đồ, hi vọng ngươi vẫn có thể luôn bầu bạn bên cạnh ta, bày mưu tính kế cho ta, mang lại hoà bình và sự ổn định cho đất nước.”
“Nếu Vương không xua đuổi, Phù Đồ sẽ không rời.” Mặt không đổi sắc nói dối, Mặc Phi hoàn toàn không có ý định cả đời bên cạnh hắn, thứ nhất, nàng thực sự là một quả b.o.m hẹn giờ, thứ hai, khi thiên hạ đã yên định trở lại, ý nghĩa tồn tại của nàng cũng không lớn.
“Lời nói hôm nay, bổn vương nhớ kỹ.” Nếu như ngươi rời bổn vương mà đi, cho dù chân trời góc biển, bổn vương cũng sẽ đi đến bắt giữ ngươi trở lại, đến lúc đó…
Lư Khâu, tự là Hiển Vấn, là viên chủ của Chiếu Tùng viên, hiện nay đã hơn bảy mươi tuổi, tạm thời minh mẫn, tính cách cao thượng, khi mười lăm tuổi đã danh chấn bốn phương về tài biện học trong thiên hạ. Khi mười tám tuổi, Chiếu Vương tự mình triệu kiến, cố ý ban cho quyền cao chức trọng, Lư Khâu từ chối, không lâu sau thì tìm một chỗ vắng vẻ, khai sơn thụ học*, nhận vài người đệ tử, chuyên tâm truyền thụ mười năm, những ai được ông dạy dỗ, người thì đứng hàng triều thần, người thì vang danh sĩ lâm, không một ai không thành tài, có đức. Bởi vậy Lư Khâu đạt được danh “Tiến sĩ”, được thế nhân tôn sùng.
* Khai sơn thụ học: Mở trường dạy học.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play