Loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu, phảng phất giống như đang ngồi thiền, ngay cả sự lạnh lẽo trên người vừa rồi cũng đã tiêu tan đi mất, yên tĩnh, xanh thẳm, rộng lớn…
Mặc Phi cứ ngồi bên hồ như thế, không cảm nhận được sự trôi qua của thời gian, tựa như kết hợp lại thành một với đất trời.
Khi mấy người đi săn b.ắ.n trở về đã nhìn thấy một bức tranh như vậy: trong trời đất bao la, tuyết trắng miên man, người thiếu niên áo xanh ngồi câu cá một mình bên hồ băng, phảng phất như sắp siêu thoát khỏi thế tục, như gột rửa lòng người, khiến cho tâm tình người ta phẳng lặng như mặt nước, khó mà quên được.
“Lộp cộp” mấy tiếng, mặc dù bước chân đã chậm lại nhưng âm thanh của vó ngựa đạp tuyết vẫn phá vỡ sự yên tĩnh này.
Mặc Phi hơi giật mình, thoát ra khỏi ý cảnh xa xôi. Nàng ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt như vẫn hơi mơ màng, trong thoáng chốc lại cảm thấy phong tình, tựa như ném một viên đá vào trong lòng những người còn lại, lăn tăn gợn sóng.
Mặc Phi thấy người tới là mấy người Vu Việt, bèn buông cần câu đứng lên.
“Chủ công, mọi người đã trở lại rồi sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play