Trong mùa đông rét lạnh này, tình cảnh như thế quả là sự khổ cực khó hình dung được.
Mặc Phi suy đoán, có lẽ những người này là nhóm lưu dân chạy nạn cuối cùng của năm nay, những nhóm trước đều đã được sắp xếp đâu vào đấy, tuy rằng cuộc sống gian khổ, nhưng ít ra còn có nơi để mà che gió che mưa. Nhưng nhóm dân chạy nạn này tới quá muộn, chỉ sợ phải đợi đến đầu xuân sang năm mới có thể sắp xếp xong xuôi.
Đây còn là vương thành Nhung Trăn đấy! Ở vương thành mà vẫn còn nhiều người dân chạy nạn như thế, vậy thì ở các thành trấn khác sẽ như thế nào?
“Ca ca, cái này cứng quá, Nha Nha không cắn được.”
Vừa đi tới gần nơi cư trú của dân chạy nạn, bên tai Mặc Phi đã nghe thấy giọng nói tội nghiệp của một cô bé, nhìn theo giọng nói, chỉ thấy hai đứa bé một nam một nữ đang ngồi trong góc, đều không quá mười một, mười hai tuổi.
Đứa bé nam lấy một miếng màu đen gì đó trong tay đứa bé gái rồi cẩn thận để nó vào trong lòng, nói: “Cứng cũng không sao, ca ca để nó vào trong n.g.ự.c ấm áp sẽ không cứng nữa.”
“Ừm.” Đứa bé gái ngoan ngoãn gật đầu, vừa nhìn chằm chằm đồ ăn trong lòng bé trai, vừa dùng tay vo tròn một vốc tuyết cho vào miệng, rõ ràng đã đói lắm rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT