“Chủ công đừng giễu cợt Phù Đồ.” Mặc Phi bất đắc dĩ, “Danh sĩ trong phủ của Chủ công đông đảo như thế, cũng chẳng thiếu người chưa thành hôn, cớ sao Phù Đồ lại phải hưởng thụ loại đãi ngộ này?”
Trong mắt Vu Việt hiện lên ý cười: “Dân chúng Nhung Trăn cởi mở, thích đẹp quý tài, tài mạo của ngươi rất phù hợp với sở thích của mọi người.”
Quả là bi kịch! Mặc Phi không cho rằng bản thân là một mỹ nhân, bằng không đến bây giờ cũng không thể không có ai đoán ra giới tính của nàng, tuy rằng nàng chỉ cao khoảng một mét bảy, thế nhưng so với văn nhân còn thấy gầy chứ đừng nói so với quân nhân. Cũng may là giọng nói và tướng mạo của nàng đều rất trung tính, hành vi cử chỉ cũng không biểu lộ phong thái nữ tử, hơn nữa nàng mặt than, cảm xúc trong ngoài khác biệt, nhìn cũng có vài phần phong nhã.
Nhưng những điểm này đã nào đến mức thoáng chốc vạn người mê! Phải biết rằng lúc nàng bị đồn là “Nam sủng” thì hoàn toàn chẳng có ai hỏi han, xem ra có danh tiếng quả là mệt mỏi. Cuối cùng nàng cũng biết vì sao sáu vị thượng khanh đều muốn ẩn giấu thân phận, thực sự là bọn họ đã dự đoán trước rồi.
“Có lẽ Phù Đồ nên thu vài sủng cơ.” Không phải những người đó coi nàng là người độc thân sao? Nếu nàng có sủng cơ rồi, ít nhất những người cứ thích đến hiến mỹ nữ sẽ yên tĩnh trong một thời gian.
Ý cười trong mắt Vu Việt biến mất, hỏi: “Phù Đồ thích cái dạng mỹ nữ gì?”
“Ừm… dịu dàng đáng yêu, hiền lành hiểu ý!” Mặc Phi thuận miệng trả lời.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play