Mặc Phi nghe giọng nói khàn khàn của hắn, hỏi: "Thân thể không khỏe thế nào? Cổ họng đau, bị sốt, đi tả sao?"

Vệ Tuyên gật đầu: "Đúng vậy, bắt đầu từ hôm kia đã cảm thấy hơi sợ lạnh, sốt, đau đầu, đi tả nhiều lần, cổ họng thì không đau lắm."

Mặc Phi suy tính một hồi, nhớ tới lúc mới gặp thì người này lên cơn sốt. Bộ dạng hiện giờ có lẽ là bị nhiễm phong hàn, may mà tình huống còn chưa nghiêm trọng lắm.

Nàng quay đầu nói với Nhàn Tử: "Trong nhà có hành lá, gừng, đường đỏ, muối gì đó không?"

"Hành lá, gừng và muối thì có, nhưng mà không có đường đỏ."

Mặc Phi nghĩ cũng đúng. Nhóm dân tị nạn hiện nay đều chỉ có những vật dụng cơ bản nhất. Muối ăn cũng là do thân phận của Vệ Tuyên mới có thêm đi, còn về phần đường đỏ gì đó, đương nhiên là không có.

"Vậy thì, trước tiên ngươi dùng nước sôi nấu bát canh gừng cho Văn Trọng tiên sinh uống. Sau đó lúc bình thường ăn nhiều cháo hành, nếu có thể thì làm canh cải trắng hay là cải củ đi." Suy nghĩ một chút, Mặc Phi lại nói, "Phòng bệnh quá ẩm thấp, ngươi cố gắng mở cửa sổ ra, giữ cho phòng ở khô ráo, thoáng mát. Vật dụng đựng đồ ăn hàng ngày nên luộc qua nước sôi một lần, y phục, chăn đệm cũng nên đem ra phơi nắng."

Nàng nói như vậy là vì nghĩ đến ở cổ đại, vi khuẩn bệnh lây lan chủ yếu là do không chú trọng vệ sinh. Có khi bệnh cảm mạo nho nhỏ cũng có thể hại c.h.ế.t không ít người. Huống chi nơi này thường xuyên bị lâm vào chiến loạn, khi có người chết, tử khí rất nặng. Mặc dù thân thể của nàng khỏe mạnh, nhưng cũng đâu thể hoàn toàn chắc chắn không bị lây nhiễm, phải biết rằng ở thời đại lạc hậu này, nhiễm phải bất kì loại bệnh nào cũng đều là chuyện rất nghiêm trọng.

Vì thế, nàng thực sự cần dự phòng trước một chút.

Nhàn Tử chuyên chú ghi nhớ lời dặn dò của Mặc Phi. Hắn cảm thấy nam tử trước mắt này và tiên sinh của hắn đều là những người có bản lĩnh, không giống với người bình thường, cho nên hắn tin lời nói của "hắn" không nghi ngờ.

"Phù Đồ, tại hạ lại làm phiền công tử rồi." Vệ Tuyên mang vẻ cảm ơn.

"Nghỉ ngơi cho tốt đi." Nói xong những lời này, Mặc Phi liền đứng dậy rời đi.

Vệ Tuyên nhìn bóng lưng của "hắn", trong lòng lại bắt đầu suy đoán thân phận của người này. Nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy "hắn" rửa mặt, ngũ quan đoan chính tinh tế cùng làn da trơn bóng lại một lần nữa khẳng định xuất thân của "hắn" không tầm thường. Đồng thời "hắn" biết chữ, có lẽ còn biết y dược, nhưng khó hiểu là khẩu âm nói chuyện của "hắn" không giống với bất kỳ quốc gia nào. "Hắn" giải thích là do ẩn cư cùng sư phụ ở nơi sơn dã không người, chẳng lẽ sư phụ "hắn" là cao nhân không xuất thế?

Xoa nhẹ vầng trán nhức nhối, Vệ Tuyên không nghĩ ngợi thêm. Điều cấp bách lúc này là chăm sóc tốt cho bản thân, còn những nghi vấn khác, tương lai chắc chắn sẽ có cơ hội sáng tỏ.

Mặc Phi, trong lúc quét dọn, cũng dần nhận ra rằng, trong nhóm lưu dân này, bệnh phong hàn đã xuất hiện từ lâu. Ban đầu chẳng ai chú ý, nhưng khi số người nhiễm bệnh ngày càng tăng, bệnh tình diễn biến nặng hơn, mọi người mới bắt đầu hoảng loạn, thậm chí cho rằng đã có ôn dịch.

Chủ bạc cũng vô cùng lo lắng, lập tức cách ly người bệnh, hy vọng dịch bệnh không lây lan. Đáng tiếc, những người chăm sóc bệnh nhân hoàn toàn không có ý thức phòng hộ, khiến số người nhiễm bệnh vẫn tiếp tục gia tăng. Đến ngày thứ sáu, đã có khoảng một phần ba số người mắc bệnh, thậm chí còn xuất hiện một trường hợp tử vong.

Cuối cùng, chủ bạc buộc phải ra lệnh phong tỏa tạm thời: không ai được rời khỏi đây cho đến khi dịch bệnh chấm dứt.

Mặc Phi biết tin này từ Nhàn Tử, khẽ nhíu mày. Nàng vốn không thích xen vào chuyện của người khác. Dù đã sớm biết trong thôn có người mắc bệnh giống Vệ Tuyên, nàng vẫn không chủ động giúp đỡ. Dù sao, nàng cũng đâu phải thầy thuốc, ai có thể khẳng định những người đó đều bị cảm mạo? Nếu đúng là cảm mạo, chỉ hai ngày là có thể tự khỏi, đâu cần nàng phải ra mặt. Chỉ là, nàng đã đánh giá quá cao khả năng miễn dịch của thời đại này. Đói khát, mệt mỏi, lo lắng, bệnh tình ngày càng trầm trọng.

“Phù Đồ, công tử có cách nào cứu những người bệnh này không?” Sau vài ngày tịnh dưỡng, Vệ Tuyên đã khỏe hơn, hỏi nàng.

“Ta không phải đại phu.” Mặc Phi vẫn lạnh nhạt như thường, ánh mắt hướng về phía căn phòng tập trung bệnh nhân ở xa xa.

“Nhưng bệnh của tại hạ ít nhiều cũng nhờ có Phù Đồ.” Vệ Tuyên cũng nhìn về hướng đó, ngừng một chút rồi nói, “Tại hạ đã sang bên đó xem rồi, bệnh trạng gần như giống hệt của tại hạ.”

Mặc Phi trầm mặc một hồi, rồi thản nhiên nói: “Vậy thì, phiền Văn Trọng tiên sinh cứ dựa theo cách thức ta đã nói lúc trước mà thử xem.”

“Phù Đồ, vì sao công tử không tự mình đi xem xét?” Làm vậy, mọi chuyện có thể giải quyết nhanh chóng, lại rất có lợi cho danh tiếng của công tử. Ở thế giới này, danh tiếng chính là biểu tượng của địa vị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play