Mặc Phi không thấy mình đã làm cho những người đó được bao nhiêu, ít nhất cũng không quý giá bằng tính mạng, vậy mà những người đó lại dùng sinh mệnh để báo đáp, không hề do dự. Đây là trách nhiệm, cũng là một loại ràng buộc.
Mặc Phi nhìn những người sống sót cần thận di chuyển thi thể, đưa họ tập trung cùng một nơi, lấy củi làm nệm, lấy lá làm chăn, hỏa táng – đây là tập tục của bộ tộc thảo nguyên, hỏa táng cho người chết, cầu mong cho tất cả những người c.h.ế.t sẽ có được một cuộc sống tốt đẹp trong kiếp sau.
Ánh tà dương như máu, gió lạnh thổi mùi tanh.
Đi tới thời đại này, Mặc Phi đã chứng kiến rất nhiều c.h.ế.t chóc. Chiến tranh, bệnh tật, tàn sát… Đáng sợ không? Đáng sợ, nhưng không quá đáng buồn. Bọn họ phải gánh chịu những khổ đau của bước tiến lịch sử, vùng khỏi những kẻ giẫm đạp lên danh dự của bản thân, truy tìm sự giải thoát trong m.ô.n.g lung hỗn độn. Ôi, Mặc Phi cảm thấy mình có phần giống với những nhà tư tưởng rồi.
Nàng ngồi trên tấm nệm mềm, nhìn Bảo Tôn chữa trị cho những người bị thương, nhìn Dư Sơ, đám người Cô Hạc, lại nhìn Vu Việt và Tê Túc đang nói gì đó với thuộc hạ ở xa xa, cuối cùng ánh mắt dừng về phía t.h.i t.h.ể được sắp xếp ngay ngắn của những người đã chết.
Ngọn lửa nổi lên, hừng hực trong ánh chiều tà, lộ ra vẻ bi thương vô tận.
Toàn bộ mọi người xung quanh Mặc Phi đều quỳ xuống, lẩm nhẩm cầu nguyện, dập đầu trước ngọn lửa với vẻ mặt thành kính.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT