Y Mục Hãn lại nói: “Còn nữa, năm tên đó thích rượu, thích trân bảo quý hiếm, bao gồm da thú hoặc và đồ vật tinh mỹ. Cho dù dân chúng trấn Đông Cao có không giàu có đi chăng nữa, mấy người này cũng vẫn đều hưởng thụ cuộc sống xa hoa. Nếu có ai dám nghi ngờ phản kháng, chắc chắn sẽ bị trả thù tàn khốc. Có điều, bọn họ cũng khá là nhân nhượng với thương nhân, chỉ cần nhóm thương nhân có đồ vật cống nạp, như vậy có hoành hành ngang ngược thế nào, bọn họ cũng sẽ chẳng quan tâm đến.”
Mặc Phi nhíu nhíu mày, lĩnh chủ kiểu này, thế mà lại có thể thống trị lâu như vậy sao?
Y Mục Hãn lại nói: “Phầm hạnh của năm tên này thấp kép, thế nhưng võ nghệ thì lại bất phàm, trong tộc, kẻ có thể đấu được với bọn họ có không quá ba người.”
“Võ nghệ cao tới đâu cũng không phòng được đánh lén.” Mặc Phi thản nhiên nói, “Đây chính là nhược điểm của năm người này, muốn trà trộn vào bên cạnh bọn chúng quả thực quá dễ dàng. Chẳng qua là còn cần nắm rõ địa hình và phân bố phòng thủ của chúng thôi.”
“Tiên sinh định trà trộn vào bọn chúng như thế nào?”
“Thứ nhất, giả mạo thương nhân bên ngoài đến buôn bán da thú, dâng tặng lễ vật vật; thứ hai, tìm một, hai nam nữ có chút tư sắc, khiến cho đối phương chú ý. Bất kể là kiểu gì cũng có thể dễ dàng tiếp cận với mấy người này được.”
“Điều thứ hai không cần phải lo lắng.” Y Mục Hãn nói, “Giả mạo thương nhân buôn bán da thú cũng có thể làm được, trong tộc ta còn nhiều da thú tinh xảo. Có điều chọn ai đi làm nội ứng, thì còn cần phải thượng nghị lại một chút đã.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play