Tê Túc ngăn cản nói: “Tướng quân, muốn đoạt lại hoàng thành cũng không khó, khó là làm thế nào để yên ổn thế cục. Nay bệ hạ trọng thương chưa tỉnh, cho dù có trở lại hoàng cung cũng chỉ tăng thêm chuyện xấu, đến lúc đó, nếu không thể tiêu diệt gọn phản quân trong một lần, chờ đợi chúng ta chính là cát cứ phân liệt, rất có khả năng đám người Xiển Tu Quân sẽ dựa vào một ngọn cờ khác, chiếm cứ yếu địa, hoàn toàn thoát khỏi Khánh Quốc.”
“Vậy ngươi cảm thấy nên làm thế nào?” Sắc mặt Thiển Mục ngưng trọng dò hỏi.
“Đầu tiên, chúng ta phải xin Vương hậu thay mặt phát chiếu chỉ, ngăn cản An Ngưỡng lãnh binh trở về ủng hộ Xiển Tu Quân.”
“An Ngưỡng?” Thiển Mục nhíu mày nói, “Người này là môn sinh của Đạc Hối, sẽ tuân theo chiếu chỉ sao?”
“Nhất định sẽ tuân theo.” Tê Túc khẳng định nói, “An Ngưỡng là người ngay thẳng, biết được đại nghĩa, năm đó, bởi vì được Đạc Hối tiến cử mà vẫn cảm tạ việc này trong lòng, nếu như Khánh Vương băng hà, không có ai kế vị, như vậy An Ngưỡng sẽ trung thành coi Đạc Hối là chủ nhân, sai đâu đánh đó, tuy nhiên hiện giờ Khánh Vương khoẻ mạnh, lại có Vương hậu tự mình phát chiếu, chắc chắn hắn sẽ do dự, ít nhất cũng sẽ ngừng quân quan sát tình hình.”
Thiển Mục gật gật đầu: “Có lý.”
“Sau đó, cần phái người đến hoàng thành giám thị hướng đi của phản quân, điều tra trong triều có bao nhiêu người trở thành loạn đảng, có lẽ lần này chính là thời cơ cho Khánh Quốc tiến hành tẩy sạch triều đình, đợi bệ hạ trở lại cung, nhất định có thể tự mình củng cố triều các.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play