* Án thư: bàn làm việc của người xưa, đựng sách vở, bút, mực…
** Tháp: giống như cái giường nhỏ, bên trên có bàn.
Trừ những thứ đó ra thì không còn đồ vật dư thừa nào khác, nhìn qua thì phòng được sửa sang cẩn thận và quét tước sạch sẽ. Đặt ba lô lên chiếc tủ thấp đầu giường, Mặc Phi phát hiện bên trái còn có một phòng nhỏ, đi tới mới thấy, bên trong có thùng gỗ và vách che, trên giá để khăn mặt và xà phòng. Góc tường còn có miệng thoát nước.
Ừm, đây là phòng tắm.
Tầm mắt tiếp tục nhìn đến phía trước, bên kia phòng tắm còn có một cánh cửa, Mặc Phi đoán là nhà xí, suy nghĩ một chút vẫn đi tới mở cửa, ngoài ý liệu của nàng, ngoài cửa là một hành lang, bên trái hành lang là một phòng nhỏ, đó mới là nhà xí, bên phải hành lang, tiến về phía trước thì nối liền với phòng bếp.
Mặc Phi tò mò hỏi: “Tự mình làm đồ ăn làm sao?”
Tiểu người hầu vẫn đi sau nàng trả lời: “Không phải, đồ ăn của công tử sẽ mang từ trong phủ đến, phòng bếp này là để phòng khi công tử đói bụng sẽ làm bữa ăn khuya.”
Mặc Phi giật mình gật gật đầu, nhìn phòng bếp này mặc dù đơn sơ, nhưng muối tương, dấm chua cái gì cũng đầy đủ hết, về sau có thể tự nấu nướng. Đến thời đại này lâu như vậy, nàng thực sự không thích nổi đồ ăn ở đây, có thể là do gia vị thô sơ, ví dụ như muối, bởi vì kỹ thuật tinh luyện lạc hậu, muối đều là một khối cứng màu vàng nhạt, mang theo vị đắng chát, dùng loại muối này làm đồ ăn thì hương vị có thể tưởng tượng được.
Xem ra sau này mình có lộc ăn rồi, phải nghĩ biện pháp tinh chế muối thô mới được, cái này thì lại không khó, dưới tình huống có điều kiện là có thể làm.
Đi tham quan hết nơi ở của mình, lúc này Mặc Phi mới hỏi tiểu người hầu: “Ngươi tên gì?”
“Tiểu nô tên Mộc Hề.”
Mặc Phi nhìn cậu bé đang cung kính cúi đầu, nói: “Không cần phải câu nệ quá, ta cũng đâu có ăn ngươi.”
Nàng vốn muốn biểu hiện chút thân thiện, nhưng kết hợp với vẻ mặt cứng nhắc và giọng điệu không nóng không lạnh của nàng, thực sự đã có hiệu quả ngược lại.
Mộc Hề vốn đứng không nhúc nhích, nghe được những lời này của nàng thì lui lại nửa bước không dấu vết.
Mặc Phi im lặng, qua một lúc lâu sau mới lại hỏi: “Mộc Hề, giới thiệu cho ta tình huống trong này đi! Ví dụ như quy củ và kiêng kị gì đó, v.v….”
“Dạ.” Mộc Hề vụng trộm liếc mắt nhìn “Hắn” một cái, nghiêm túc trả lời, “Công tử là khách khanh của vương phủ, địa vị cao thượng, bình thường ra vào tự do. Nếu như có chuyện quan trọng, có thể để tiểu nô đi thông báo trước, nhưng nếu không có việc quan trọng, không thể tùy ý đi dạo trong phủ.”
Trong lòng Mặc Phi khẽ động: “Trong phủ này có bao nhiêu khách khanh? Vì sao xung quanh sở viện của ta không thấy người lui tới?”
Mộc Hề nói: “Trước mắt thì trong phủ có tám vị thực khách, đều ở tại tiểu viện phía nam. Mà khách khanh, bao gồm cả công tử thì có tất cả ba người, cư ngụ ở cách đây hai viện.”
“Ít như vậy?” Nàng nghe Vệ Tuyên nói, thực khách trong phủ Đại vương tử còn có hơn trăm người.
Mộc Hề ngẩng đầu kỳ quái nhìn Mặc Phi, liếc mắt một cái, lại trả lời: “Xem ra công tử không phải người của bổn quốc rồi, chủ nhân là người duy nhất có được phong xưng Chư Hầu vương ở Chiếu Quốc, đất phong ở Vinh Trăn. Thành phủ chân chính của chủ nhân không phải ở nơi này.”
Trong lòng Mặc Phi kinh ngạc. Chư Hầu vương duy nhất? Rốt cuộc Vu Việt này có thân phận gì? Vẻn vẹn chỉ là một vị tướng quân dũng mãnh thiện chiến, có thể có đất phong vương sao?
Xem ra cần phải tìm hiểu toàn bộ một chút, dù sao vị đại nhân này cũng là nguồn cung cấp áo cơm tương lai của nàng! Có điều không thích hợp hỏi thăm ở trong phủ, đợi sau này tìm một cơ hội gặp mặt Vệ Tuyên hãy nói.
Dùng xong cơm trưa, Mặc Phi nghĩ, giản thư dâng lên ngày hôm qua mới chỉ viết một nửa, thừa dịp có thời gian thì hoàn thành nó luôn, đỡ cho lần sau gặp mặt bị hỏi đến.
Nàng nghĩ rằng hôm nay vừa mới vào phủ, tạm thời Vu Việt sẽ không triệu kiến nàng.
Nhưng mà Mặc Phi không đoán ra, vừa dùng xong cơm chiều, Vu Việt đã phái người gọi nàng đến thư phòng nói chuyện.
“Phù Đồ công tử, mời vào.” Một người hầu dẫn Mặc Phi tiến vào thư phòng, sau đó ra ngoài đóng cửa lại.
Mấy chỗ trong phòng đều đốt đèn, nhưng ánh sáng mờ nhạt, nhìn thế nào cũng có vẻ mơ hồ.
Mặc Phi tiến lên vài bước thì nhìn thấy Vu Việt đang đứng trước án thư, lật xem cái gì đó. Đây là lần thứ ba gặp mặt, lần đầu tiên, tuy rằng vội vàng nhìn thoáng, nhưng thủ đoạn g.i.ế.c người ngoan tuyệt của hắn đã để lại cho nàng ấn tượng quá sâu; lần thứ hai là lần yết kiến ngày hôm qua, không cần nói thêm nữa, là một người rất kiệt suất; lần này chỉ cách nhau có mấy thước, Mặc Phi mới chính thức thấy rõ khuôn mặt của hắn, ngũ quan cương nghị, ánh mắt sắc bén, tuấn mỹ như điêu khắc, nhưng làm cho người ta cảm giác chỉ có hai chữ – tuấn lãnh. Lãnh kia là sát ý trên sa trường, tuấn kia là khí thế của người đứng bên trên người khác. Chỉ có thể nói, hắn là một người không nên thân cận.