Không biết đoàn người này phải đi bao lâu, Mặc Phi không dám ăn uống thoải mái. Nếu tiết kiệm, số đồ nàng mang theo có thể duy trì trong khoảng bảy ngày.

Ăn xong qua loa, Mặc Phi ngồi trong góc quan sát mọi người xung quanh. Hầu hết họ đều mặc đồ tay hẹp, áo ngắn, váy thô. Số còn lại thì mặc váy dài, áo khoác, đội khăn trùm hoặc mũ cao, chất liệu vải vóc của trang phục cũng tốt hơn nhiều. Điều này cho thấy sự khác biệt rõ rệt giữa tầng lớp "Sĩ" và dân thường. Nhìn y phục thì rất giống đặc điểm trang phục thời Đại Hán, nhưng có một số chi tiết lại khác nhau, như trang sức và đồ sơn mài thì lại có đặc điểm thời Đường Tống. Mặc Phi càng nhìn càng cảm thấy nghi hoặc, rồi mệt mỏi chìm vào giấc ngủ trong bóng đêm tĩnh mịch.

Một đêm không mộng mị. Ngày hôm sau, khi trời còn chưa tờ mờ sáng, mọi người đã bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên đường.

Bên dòng suối nhỏ, Mặc Phi rửa mặt mũi một chút, nhìn hai tay của mình, xoa đất bùn lên trên lần nữa rồi mới đuổi theo đoàn người tiếp tục di chuyển.

Trong thời gian này, nàng cố ý nghe người khác nói chuyện, học tập khẩu âm của họ. Dọc theo con đường gập ghềnh, không có việc gì xảy ra. Đúng lúc nàng đang buồn chán thì nhặt được nửa cuốn thẻ tre bị tàn phá.

Thẻ tre? Sau khi Thái Luân cải tiến kỹ thuật chế tạo giấy, giấy đã bắt đầu trở nên thông dụng. Vậy mà thời đại này vẫn còn sử dụng thẻ tre, có nghĩa bây giờ là trước thời Nam Bắc triều. Còn về phần trước bao lâu thì phải xem xét lại đã.

Mở thẻ tre, trước mắt là một phiến chữ Lệ, bút thế phi động. Trong lòng Mặc Phi vui vẻ, chữ viết này hoàn toàn giống với chữ Hán cổ, nàng có thể đọc hiểu toàn bộ. Nhưng ngay sau đó Mặc Phi lại thất vọng, thẻ tre không giải thích được nghi hoặc của nàng, trái lại càng khiến nàng hoang mang hơn.

Trên thẻ tre viết: "Thượng Ninh năm thứ ba, thái úy Tân Xước thượng thư, phê bình Ngu Quốc sinh sống xa hoa lãng phí. Thế gia một ngày ba bữa, hao tốn hàng vạn của cải, lấy mạch đường thủy rửa nồi, lấy sáp ong làm củi, lấy thạch chi đồ tường, lấy hoa tiêu mạt vách tường... Quân thần lấy xa xỉ làm tôn sùng, Chủ công lấy phú quý làm vui... chi phí xa xỉ, thậm chí hơn cả thiên tai."

Thượng Ninh? Đây là niên hiệu triều đại nào? Ngu Quốc là quốc gia thời kỳ nào?

Mặc Phi tỉ mỉ hồi tưởng lại lịch sử quen thuộc trong đầu, thế nhưng cuối cùng vẫn thấy thẻ tre kia vô cùng xa lạ.

"Quên đi, nghiên cứu sau vậy. Ít nhất thì mình còn nhận biết được chữ viết nơi này, coi như vạn hạnh trong bất hạnh." Mặc Phi vừa cất cuốn thẻ tre vừa tự an ủi mình.

Đúng lúc này, phía trước bỗng xuất hiện một loạt xôn xao, sau đó đội ngũ dừng lại một hồi rồi mới đi tiếp.

Theo một nhóm người đi ra, Mặc Phi mới nhìn thấy có hai người ở giữa đường. Một nam nhân trung niên nằm ngửa và một thiếu niên ngồi chồm hỗm bên cạnh, lo lắng nói gì đó.

Mặc Phi bước nhanh lên phía trước, ngồi xổm xuống xem xét một chút. Người này hô hấp dồn dập, lại còn run nhẹ, thoạt nhìn thì đó là biểu hiện của bệnh cảm nắng. Mặc Phi vội vã bảo người thiếu niên kia chuyển hắn qua chỗ có bóng mát, sau đó nới lỏng cổ áo của hắn ra, đút mấy ngụm nước vào rồi lấy từ trong ba lô ra một cái khăn mặt, đắp nước liên tục cho hắn hạ nhiệt độ.

May mắn là người này chỉ bị cảm nắng nhẹ, hôn mê không lâu đã tỉnh táo lại. Đó là một nam tử gần bốn mươi tuổi, mặt có râu dài, ánh mắt sâu xa, đầu buộc khăn, thoạt nhìn là một người có học thức cao.

Thiếu niên bên cạnh vừa khóc vừa cười, nói với hắn cái gì đó, sau đó người này liền ngồi dậy, chắp tay hướng về phía Mặc Phi, nói: "Đa tạ tiểu huynh đệ đã ra tay cứu giúp."

Mặc dù nghe không hiểu lắm nhưng Mặc Phi cũng đoán ra đối phương nói lời cảm ơn, nàng chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Người trung niên thấy vậy cũng không để ý, tiếp tục nói: "Tại hạ Vệ Tuyên, tự là Văn Trọng, không biết tiểu huynh đệ xưng hô thế nào?"

"Xin lỗi, ta nghe không hiểu." Mặc Phi chỉ có thể trả lời một câu như thế.

Vệ Tuyên hơi sững sờ, hoàn toàn không ngờ là do bất đồng ngôn ngữ. Người thiếu niên trước mắt này không chỉ có bộ tóc ngắn kỳ quái, khẩu âm cũng hết sức kỳ quái, thậm chí khí chất cũng kỳ quái như vậy. Tuy rằng mặt mũi "hắn" nhem nhuốc, nhưng Vệ Tuyên cảm nhận tinh tế, vừa nhìn đã phát hiện tuy thiếu niên này mặc y phục thô, nhưng lưng thẳng, ánh mắt bình thản, chắc chắn không phải một người dân bình thường.

Ánh mắt vô ý thấy ngọc phù trên cổ người thiếu niên, mặt trên có khắc hai chữ triện: "Phù Đồ".

"Phù Đồ? Tiểu huynh tên Phù Đồ?"

Mặc Phi nghe rõ ràng hai chữ "Phù Đồ", nàng cúi đầu nhìn ngọc phù. Thứ này nàng mua được ở khu phố Quỷ, nghe nói là do một tên trộm mộ lấy ra từ một ngôi mộ cổ vô danh. Lúc ấy nàng vừa liếc mắt một cái đã thấy hứng thú, mua luôn mà không mặc cả gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play