“Cẩn thận một chút.” Sau khi dặn dò một tiếng, Cô Hạc lại lao về phía những sơn tặc khác.
Lúc này người trong thương đội đã c.h.ế.t hơn một nửa, mà sơn tặc thì vẫn còn hơn mười người, vài tên võ giả cũng bắt đầu mệt mỏi, không biết còn có thể kiên trì bao lâu.
Đang lúc tình thế nguy ngập, phía sau mơ hồ vang đến âm thanh ầm ầm.
Mặc Phi quay đầu nhìn lại, xa xa trên đường đột nhiên xuất hiện một đội kỵ binh, khí thế như hồng triều, rất nhanh chóng đã băng băng đến.
Hai phe đang đánh nhau kịch liệt không hẹn mà cùng dừng lại, nhìn thẳng vào đội kỵ binh đang tiếng đến ngày càng gần.
Đây là một đội kỵ binh toàn thân áo giáp đen, đội hình chỉnh tề, cả người tỏa ra sát khí, bọn họ giống như một trận gió lướt qua trước mặt Mặc Phi, làm cuộn lên một trận bụi mù.
Ngay sau đó, bên tai nàng liên tiếp truyền đến những tiếng kêu thảm thiết, đến khi cát bụi tản đi, Mặc Phi kinh ngạc phát hiện hơn mười tên sơn tặc lúc đầu đã bị c.h.é.m g.i.ế.c toàn bộ, đứng phía trước chỉ có những người sống sót còn lại của thương đội cùng với đội kỵ binh uy phong kia.
Mặc Phi thấy tất cả mọi người trong thương đội đều tự hành lễ với đội kỵ binh, đội kỵ binh làm như không thấy bọn họ, ngựa cũng không xuống, chỉ có vài tên kỵ binh chạy đến giữa những thi thể, gặp được những sơn tặc chưa c.h.ế.t thì bổ một đao, cho đến khi xác định đã c.h.ế.t hết mới xoay người rời đi.
Giữa tràng hoàn toàn yên tĩnh.
Mặc Phi không khỏi cảm thấy lạnh run, đội ngũ này thật là tàn nhẫn!
Không chỉ có nàng, mấy tên võ giả kia cũng đều không dám thở mạnh, đội trưởng thương đội, ngay cả dũng khí tiến lên nói lời cảm tạ cũng không có, chỉ chắp tay thi lễ.
Mặc Phi đứng ở gần cuối, cũng không thành lễ theo, nàng ngẩng đầu thì thấy được nam nhân lãnh đạo nhóm kỵ binh, cũng mặc áo giáp đen, nhưng không giống với kỵ sỹ của hắn, trên áo giáp điêu khắc hoa văn tráng lệ màu vàng sậm, khoác áo choàng đỏ, tóc dài búi chặt phía sau đầu, khuôn mặt nhìn không rõ lắm, cả người lạnh lẽo nghiêm nghị, chỉ ngồi trên ngựa cũng khiến người ta có cảm giác bị áp bách.
Bỗng nhiên cảm thấy tầm mắt đối phương quét tới trên người nàng, khi nàng chợt rét run, nam nhân kia đã thu hồi ánh mắt, mang theo người ngựa rầm rầm chạy đi, chỉ để lại một mảnh bụi đất.
“Trời, làm ta sợ muốn chết!” Đột nhiên có người thở ra một hơi.
“Đúng vậy! Không ngờ lại gặp được hắc thiết kỵ Chiếu Quốc ở chỗ này, nhờ bọn họ đi ngang qua cứu chúng ta một mạng.”
“Vạn hạnh vạn hạnh! May mà đây là kỵ binh nước ta, nếu là địch nhân, ta đây thà bị sơn tặc ***** còn hơn.”
“Nói gì mà xui xẻo thế! Còn chê số người thiệt mạng của đội chúng ta chưa đủ nhiều à.”
Quả nhiên nhìn lại, thương đội chỉ còn sống có mười bốn người, trong đó còn bao gồm ba người Mặc Phi.
“Phù Đồ, có bị thương không?” Vệ Tuyên không biết chạy tới từ nơi nào, quan tâm hỏi.
Mặc Phi lắc đầu: “Không sao.”
“Vậy là tốt rồi.” Vệ Tuyên yên tâm cười cười, sau lại thở dài, “Không thể ngờ, vừa vặn gặp được hắc thiết kỵ.”
“Kỵ binh này rất lợi hại.” Đội hình chỉnh tề, tràn ngập sát khí, mà kỹ thuật cưỡi ngựa lại cao, Mặc Phi chú ý tới tọa kỵ của bọn họ đều không có yên cương, có lẽ yên cương vẫn chưa được sử dụng rộng rãi ở thời đại này, nhưng mà dù không có yên, những kỵ binh đó vẫn có thể khống chế chiến mã linh hoạt tự nhiên, có thể nói người người đều thân thủ bất phàm.
“Đương nhiên là lợi hại!” Vệ Tuyên có phần tự hào nói, “Công tử biết vì sao Chiếu Quốc có thể an ổn trong khi các quốc gia đang hỗn chiến không? Đó là vì sự tồn tại của hắc thiết kỵ, bọn họ được xưng là đội kỵ binh mạnh nhất năm nước, hành động như gió, sát phạt quả quyết, không ai có thể xúc phạm.”
Mặc dù Mặc Phi tỏ ra hăng hái nghe, chỉ có điều trong bụng lại nói thầm, không phải Vệ Tuyên lưu vong từ Ngu quốc đến Chiếu Quốc sao? Sao lại tôn sùng kỵ binh Chiếu Quốc như vậy?
Vệ Tuyên phấn chấn tiếp tục nói: “Hắc thiết kỵ là do lão tướng quân Hách Liên sáng lập ba mươi năm trước, nhưng uy thế biểu hiện chân chính hiện nay là nhờ đại tướng quân Vu Việt, người này năm nay hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, thông hiểu binh pháp, trị quân nghiêm cẩn, lúc hơn mười tuổi đã dẫn dắt hắc thiết kỵ san bằng Du tộc phía tây, mở rộng quốc thổ Chiếu Quốc gấp hơn hai lần. Mấy năm nay, chống đỡ kẻ thù bên ngoài, chinh phạt nơi trọng yếu, không người dám làm, uy danh hiển hách khắp các nước, trở thành quỷ tướng bất bại.”
“Quỷ tướng?”
“Đúng vậy! Nói đến Vu Việt, người này trác tuyệt, nhưng thủ đoạn tàn nhẫn, rất hiếm khi lưu lại mạng sống cho địch nhân, cho nên cả hung danh lẫn oai danh đều vang dội. Công tử không thấy vừa rồi khi hắc thiết kỵ tiến tới, không ai dám nói một lời sao.”