“Chàng thật có thể thuyết phục được đại sư Thụy Viên sao?” – Thích Thiền khẽ hỏi, giọng nàng dịu như tơ. Năm xưa, nàng chẳng phải chưa từng nghĩ tới cách này, nhưng cao tăng có tiếng trong thiên hạ, vốn dĩ đã khó mời, lại càng khó thuyết phục.
Lý Huyền Cẩn nhẹ gật đầu, đáp: “Năm đó ta từng cứu Thụy Viên sư phó tại biên ải, người đã hứa sẽ giúp ta một việc.”
Thích Thiền trầm ngâm giây lát, sau đó bàn tay trắng như ngọc nhẹ đặt lên mu bàn tay chàng, giọng nói mềm mại nhưng kiên định: “Nhưng vẫn là quá chậm. Chi bằng dùng cách của thiếp, thiếp không ngại thanh danh bị tổn hại.”
Lý Huyền Cẩn khẽ rũ hàng mi dài. Một lúc sau, chàng rút tay về. Đôi mắt hồ ly của Thích Thiền ánh lên chút mờ mịt, còn chưa kịp phản ứng, thì đã nghe giọng nói chàng trầm ổn vang lên: “Thích Nhị cô nương.”
Thích Thiền khẽ nhíu mày.
Lý Huyền Cẩn hít sâu một hơi, chăm chú nhìn nàng, ánh mắt như muốn khắc sâu hình bóng người con gái trước mặt, rồi nhẹ giọng: “Lúc trước là ta mạo muội.”
Nghe vậy, sắc mặt Thích Thiền trầm xuống, giọng nàng cũng lạnh đi mấy phần: “Ý chàng là sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play