“Không đâu.” Thúy Thanh cô cô khẽ thở dài, “Hôm kia ban đêm nàng sốt cao mãi không dứt, suýt nữa thì…” Giọng nói của Thúy Thanh dần chậm lại. Đúng lúc này, đoàn người đã đến trước cửa chính Từ Ninh Cung. Bà cúi đầu khom lưng hành lễ: “Điện hạ đi thong thả.”
Lý Huyền Cẩn nhẹ ừ một tiếng, sải bước rời khỏi Từ Ninh Cung. Ra khỏi cung, hắn một đường thẳng đến khu thành phía Đông. Vết thương nơi cánh tay phải đã lành hẳn, hắn lại tiếp nhận nhiệm vụ mới, dẫn theo mấy trăm tướng sĩ tiếp tục việc tu sửa đoạn thành hà phía đông.
Tuy vẫn luôn nghiêm cẩn xử lý công việc, song sáng nay lại có một binh sĩ thường ngày chăm chỉ siêng năng bỗng trở nên thất thần lạ thường.
Lý Huyền Cẩn nhíu mày. Một người lính bên cạnh thấy sắc mặt hắn trầm xuống, liền dè dặt mở lời: “Tướng quân.”
“Hửm?”
“Là Hổ Tử… Muội muội hắn mất rồi. Từ mấy hôm trước, tinh thần hắn đã không ổn.”
“Muội hắn mất?” Đám binh sĩ này đều là thân tín, theo hắn lâu ngày, Lý Huyền Cẩn ít nhiều cũng biết qua vài chuyện riêng. Hổ Tử rất thương muội mình, hắn cũng từng nghe qua về cô nương ấy—một người dịu dàng, hiểu chuyện.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT