Thích Oánh e thẹn nhìn Uy Viễn Hầu, môi khẽ cong lên như đoá hoa đào chớm nở. Nàng khẽ rút khỏi vòng tay của Chu thị, liền thân thiết ôm lấy cánh tay phụ thân, giọng ngọt như đường phèn:
“Phụ thân đúng là thương con nhất mà.”
Uy Viễn Hầu nghe vậy bật cười ha hả, cả gương mặt rạng rỡ như xuân phong:
“Bây giờ mới biết cha thương con nhất à? Ngày hôm nay biết con về, cha cố ý không ra ngoài, ngồi ở nhà chờ đó!”
Thích Oánh vội làm nũng:
“Sao có thể? Những ngày ra ngoài, ngày nào nữ nhi cũng nhớ đến phụ thân!”
Uy Viễn Hầu cười càng lớn, ánh mắt lại bất giác liếc sang bóng áo tím nhạt nơi góc hành lang. Trong giây lát, ông hơi sững người, rồi chậm rãi gọi:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT