Tối qua ngủ sớm, theo lý mà nói hôm nay cũng nên tỉnh dậy sớm. Ít nhất, khi Lý Huyền Cẩn thức dậy lên triều, động tĩnh cũng đủ khiến nàng tỉnh lại. Vậy mà đến khi Thích Thiền mở mắt, ánh nắng sớm đã phủ kín khắp Phượng Minh cung.
Cung nữ bẩm: giờ Tỵ đã trôi qua, thường ngày giờ này đã xong bữa sáng từ lâu.
“Bệ hạ không gọi ta dậy dùng điểm tâm sao?” Thích Thiền ngồi trước gương đồng, cầm lược chải tóc, giọng thản nhiên mà như hỏi chính mình.
Cung nữ đang vấn tóc cho nàng khẽ lắc đầu, đáp: “Bệ hạ rời cung đi thượng triều từ sáng sớm, đến giờ vẫn chưa quay về.”
Giọng nói cung nữ vẫn nhẹ nhàng thong thả, nhưng Đan Hỉ – người chọn trang sức cho nàng – lại khựng tay. Nàng nhớ rất rõ, sáng nay khi bệ hạ rời Phượng Minh cung, sắc mặt âm trầm đến mức khó lường, chỉ dặn một câu duy nhất: “Chuyện đêm qua Liên đại phu tiến cung, tuyệt đối không được để lộ với Hoàng hậu nương nương.”
Nói câu ấy xong, ánh mắt ngài dừng lại trên người nàng rất lâu.
Ánh mắt ấy, không còn là sự lãnh đạm thường ngày như mặt hồ mùa đông nữa. Mà như băng giá sắc lạnh, bén nhọn đến mức có thể khiến người run rẩy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play