Lý Huyền Cẩn khẽ nhắm mắt, chỉ đợi khi hơi thở của Thích Thiền trở nên đều đặn, mới chậm rãi mở mắt ra. Ánh mắt chàng vẫn sáng như gương, tỉnh táo vô cùng, không chút nào mang theo vẻ buồn ngủ.
Chàng khẽ nghiêng đầu, thấy tư thế nằm ngủ của nàng thật ngoan ngoãn, lúc ấy mới nhẹ nhàng rút tay, lặng lẽ rời khỏi giường, trở lại chiếc ghế bành bên cạnh.
So với nằm trên giường, ngồi ở đây mới có thể ngắm nàng thật lâu, thật kỹ — từ gương mặt yên bình kia cho đến từng vệt ánh trăng rọi qua mép chăn, mỗi chỗ đều như hoạ, đều khiến lòng người rung động.
Lý Huyền Cẩn cứ lặng lẽ mà ngồi, đôi mắt chưa từng rời khỏi dung nhan nàng. Không biết đã qua bao lâu, ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng gọi khẽ:
“Điện hạ.”
Giữa hàng mày anh tuấn, một tia bất mãn thoáng lướt qua. Lý Huyền Cẩn lập tức đứng dậy, sải bước đến cửa. Ngoài kia, bầu trời đã dần rạng sáng, ánh trắng lờ mờ dần lan trên đỉnh núi. Không ngờ, chàng đã ngồi bên giường nàng suốt ba canh giờ.
“Chuyện gì?” Giọng chàng thấp trầm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT