5 năm sau.
"Trưa về sớm một chút, cùng Trừng Trừng đi ăn món ngọt." Thời Duật đứng dựa vào cửa nói, "Đi làm thì đừng uống nhiều cà phê quá."
Hạ Thập gật đầu, khẽ "ừ" một tiếng xem như đồng ý.
Giống như Vệ Quý, hiện tại Hạ Thập cũng đang cố gắng từng bước đi lên. Người mới vào nghề thì luôn phải không ngừng học hỏi để tiến bộ. Còn mấy người có chút kinh nghiệm như bọn họ, chỉ có thể tiếp tục leo lên, nếu không thì sớm muộn cũng bị tụt lại phía sau.
Nhưng công việc ngày càng bận rộn, mà Hạ Thập thì không còn giữ được tinh thần như hồi mới ra trường – khi mà thức trắng vài đêm liền cũng chẳng sao. Giờ đây, khi cuộc sống trở nên quá ổn định và suôn sẻ, cô lại cảm thấy mình chẳng chịu được chút vất vả nào.
Vì vậy, thỉnh thoảng để có đủ tinh thần làm việc, cô sẽ uống một ly cà phê.
Thời Duật mũi rất thính. Nếu Hạ Thập đã uống cà phê trong văn phòng, chỉ cần cô vừa về đến gần, anh liền ngửi ra ngay.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT