Đây là lần thứ hai cô nhi viện được sửa sang lại, nhưng so với lần trước thì tinh tế hơn nhiều. Dù sao thì lần này là do Thời Duật đích thân mời người đến tu sửa trên nền cũ, chứ không phải như lần đầu — tháo dỡ toàn bộ rồi xây lại từ đầu.
Hạ Thập quay trở ra nhưng không thấy Thu Tiếu đâu, chỉ thấy Thời Duật đang chơi với mấy đứa nhỏ ngoài sân. Cô đứng đó một lúc, lặng lẽ nhìn anh và lũ trẻ, sau đó mới bước đi về một hướng khác.
Men theo lối nhỏ, Hạ Thập cứ thế bước qua từng đoạn đường. Tuy mọi thứ đã thay đổi nhiều, nhưng dựa vào ký ức năm xưa, cô vẫn có thể lần tìm đến nơi mình muốn.
“Nơi này giờ thành vườn rau rồi.” Thu Tiếu đứng quay lưng về phía Hạ Thập, thậm chí không ngoảnh đầu lại.
“Dì Lương nói trồng ít rau vừa có ích, lại không để đất đai hoang phí.” Hạ Thập chậm rãi bước tới, đứng cạnh cô, cả hai cùng nhìn về mảnh ruộng nhỏ trước mắt.
“...Tớ ghét cậu.” Thu Tiếu lạnh lùng nói. “Từ trước đến giờ, tớ luôn rất ghét cậu.”
“Ừm.” Hạ Thập khẽ ngồi xuống, mắt dõi theo đám đất dưới chân, giọng trầm thấp.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play