Họa sĩ, đặc biệt là những người có tiếng, thường được mặc định là phải khác biệt với người thường. Đại khái kiểu như: “trời sinh nghệ thuật gia”, gu thẩm mỹ cũng sẽ cao siêu khó hiểu, luôn đi trước thời đại vài bước.
Nhưng Thời Duật thì không giống thế. Anh là kiểu người nhìn bề ngoài rất bình thường — chí ít là trong phạm vi hiểu biết của người bình thường. Từ nhỏ đến lớn, chỉ đơn giản là có yêu cầu khá cao với cái đẹp. Ngoài việc vài năm trước từng để tóc dài hơi… nổi loạn một chút, thì anh vẫn luôn mang dáng vẻ của một công tử nhà danh giá — sạch sẽ, gọn gàng, có khí chất, và hơi… khó chiều.
Căn bệnh “quý công tử” ấy, biểu hiện rõ ràng nhất ở ba điểm: kén chọn, thích sạch, và cực kỳ ghét bị người khác chạm vào.
Khi còn nhỏ, Thời Duật đẹp như búp bê sứ — trắng trẻo, tinh xảo, đặc biệt là đôi mắt xanh lam sáng như thủy tinh. Có lúc còn khiến người khác nhầm là bé gái. Một số bạn nhỏ thích anh đến mức cứ chạy lại ôm, bóp má, sờ tóc, chẳng cần biết anh có muốn hay không. Dù sao, trẻ con mà, có biết ý tứ là gì đâu.
Duy chỉ có Thời Duật không chịu đựng cái trò "thân mật cưỡng ép" ấy. Một khi ai đó đụng vào, anh liền phản ứng rất rõ ràng — động tay động chân cũng không hiếm.
Kết quả là, suốt cả cấp một, gần như cách ba ngày lại có một lần giáo viên gọi phụ huynh. Mỗi lần như thế, Thời Khang (cha anh) đều tỏ ra vô cùng tự hào.
Ông cho rằng con trai thứ hai giống mình — dám làm dám chịu, có khí chất nam nhi. Không như thằng cả, chuyện gì cũng dùng cái miệng giải quyết, yếu ớt y như mẹ nó vậy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play