Trước đó, một lứa Vân Nhĩ đầu tiên lớn lên quá tốt, hấp thu quá nhiều chất dinh dưỡng từ gỗ mục, đám Vân Nhĩ mọc sau không chỉ ít hơn mà còn nhỏ hơn hẳn. Vân Nhĩ như vậy tất nhiên không thể bán được giá cao.
Trớ trêu thay, cũng bởi vì bọn họ kiếm được tiền nhờ nuôi Vân Nhĩ, hiện giờ trong thôn ai ai cũng muốn học theo. Mấy gốc cây trên núi có thể trồng được Vân Nhĩ đều bị người ta tranh nhau đốn hết.
Ban đầu việc này cũng chẳng có gì to tát, quanh trấn hề đài vốn có hơn mười thôn, thôn mình không có thì đi thôn khác tìm là được. Nhưng mấy thương nhân chuyên thu mua đặc sản vùng núi trong huyện nghe nói Vân Nhĩ có thể nuôi được, liền ùn ùn kéo đến tranh giành. Họ không chỉ vét sạch Vân Nhĩ mộc ở các thôn, mà còn sợ bỏ sót nên phái người lên núi lục tung lên tìm cho bằng hết.
Những người này có tiền, chỉ cần nộp một khoản lệ phí cho quan phủ là có thể vào núi, từ cây gỗ cho đến vật liệu đều bị họ thu mua, cứ như vậy, Tống Kinh Chập đừng nói là nuôi Vân Nhĩ, ngay cả một cây Vân Nhĩ mộc cũng tìm không ra, nghề này về sau có lẽ chẳng còn làm nổi.
Lâm Lập Hạ vừa nghe được tin liền tức giận đến run người: “Đúng là ếch nhảy lên ống quần, chẳng ra thể thống gì! Làm thương nhân lớn buôn đặc sản vùng núi, mỗi năm kiếm mấy trăm mấy ngàn lượng bạc, không đến vạn cũng phải cả ngàn, sao lại tới tranh nghề với chúng ta?”
Hơn nữa cậu còn nghe nói, đám người đó mua được Vân Nhĩ về không phải để nuôi, mà là để đốt làm củi.
Thật sự là quá coi thường người khác.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT