Người đến không phải ai khác, chính là Hồ to lớn của Quảng An phủ. Nhìn thấy hắn, Tống Kinh Chập và Lâm Lập Hạ ra đón đều vô cùng ngạc nhiên: “Hồ đại ca, sao ngươi lại tới đây?”
Hồ to lớn đi đường xa mệt mỏi, vất vả lắm mới đến được Tống gia. Thấy cửa nhà treo đèn kết hoa, hắn liền hỏi: “Trong nhà các ngươi có chuyện vui gì sao?”
Lâm Lập Hạ cười, ôm đứa nhỏ trong lòng cho hắn xem: “Hôm nay đúng trăm ngày của tiểu mãn, ta đang làm tiệc mừng cho con gái.”
Hài tử được nuôi ba tháng, da dẻ đã trắng trẻo, đầy đặn hẳn lên. Gương mặt tròn trịa, đôi mắt to, hàng mi dài giống y Tống Kinh Chập. Không còn là nhóc con nhỏ xíu, gầy yếu, chỉ biết ăn với ngủ nữa, giờ mỗi ngày đều mở to đôi mắt xinh đẹp ngắm đông ngó tây.
Có lẽ vì trong nhà thường xuyên có người ra vào, ai cũng thích ôm bé một cái, véo bé một chút, nên bé chẳng hề sợ người lạ, thậm chí còn thích chào hỏi người mới.
Giờ thấy một người mập mạp lạ mặt, bé tò mò vẫy tay chào: “A.”
“A, tiểu mãn nhận ra bá bá sao!” Hồ to lớn lập tức bị câu “A” ấy làm tan chảy, mặt mày béo múp cười tít cả lại. Bé còn đạp chân trong tã cười khanh khách, khiến hắn càng thêm vui mừng. Hắn nói với Tống Kinh Chập và Lâm Lập Hạ: “Tới sớm không bằng tới đúng lúc, hôm nay ta đến thật khéo.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play