Nghe thấy giọng Tống Kinh Chập, Lâm Lập Hạ càng khóc dữ hơn, cậu kéo hắn lại trước mặt, nắm tay Thi Ngân Hạnh đưa lên: “Kinh Chập ca, ngươi xem tay bạch quả đi.”
Lúc này Tống Kinh Chập mới chú ý đến Thi Ngân Hạnh đang đứng trước mặt Lâm Lập Hạ, cúi đầu nhìn kỹ, thấy trên đôi tay trắng trẻo mũm mĩm của nàng chi chít những vết xước nhỏ.
Tay trẻ con vốn phải trắng nõn mềm mại như đậu hũ, dính chút bùn đất cũng là do nghịch ngợm, nào ngờ bây giờ lại chi chít dấu vết như từng trải mưa gió, mất đi vẻ ngây thơ vốn có.
Hắn cau mày, hỏi: “Sao lại thành ra thế này?”
“Là do ta cả…” Lâm Lập Hạ nước mắt đầm đìa, dẫn theo Thi Ngân Hạnh đến chỗ mấy bụi cỏ kể lại: “Ta chỉ nghĩ cho con học chút việc, ai ngờ mới mấy ngày đã khiến tay con bé thành ra thế.”
Thi Ngân Hạnh theo Lâm Lập Hạ từ năm ba tuổi đến giờ, so với con ruột chẳng khác gì. Nghĩ đến con gái lớn lên cũng sẽ giống mình, ngày ngày còng lưng cúi đầu làm việc, phơi đen cả mặt, mài dập cả tay, mất hết sự hồn nhiên, tim cậu đau như dao cắt.
Cậu ôm Thi Ngân Hạnh khóc nức nở không ngừng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT