---
Hai nhà thêm hơn hai mươi người, vội suốt bốn ngày mới thu hoạch xong mười mẫu ruộng lúa nước. Trong nhà mỗi người đều còn việc riêng phải làm, phần phơi thóc và xay xát sau đó chỉ đành để Tống Kinh Chập và Lâm Lập Hạ tự lo liệu.
Hai người thấy ai nấy đều đã mệt bã người, hôm ấy liền tranh thủ thời gian xuống trấn, đặt tiệc ở tửu lâu mời mọi người một bữa coi như cảm ơn.
Trong bữa tiệc, Tống Vạn Dân mặt cứ sầm sì, chẳng hề vui vẻ. Chờ đến khi ai nấy ăn uống xong xuôi ra về, ông mới kéo Tống Kinh Chập ra một góc, cau mày dạy bảo: “Các ngươi thế này là quá hoang phí. Còn chưa kiếm được đồng nào mà đã vung tiền, ăn cơm thì chỗ nào chẳng được, cứ nhất định phải vào tửu lâu. Cái bàn tiệc này cũng đủ bay hết tiền lời bán lúa rồi, còn dư lại được mấy đâu.”
Tống Vạn Dân lo như ngồi trên đống lửa. Trong mắt ông, Tống Kinh Chập bọn họ không phải người trụ cột thì không biết quý trọng củi gạo mắm muối, vẫn còn đang mang nợ, vậy mà lại tiêu xài phung phí, chẳng biết bao giờ mới trả hết nợ nổi.
Tống Kinh Chập cũng biết mình hơi bốc đồng. Nhưng hắn thật sự mệt đến cánh tay không nhấc nổi, nãi nãi với nương cũng vất vả mấy ngày liền, nếu đãi tiệc mà còn để họ tự nấu cơm, vậy còn ra thể thống gì? Thà tiêu tiền để mọi người nhẹ nhàng một chút còn hơn.
Hắn cũng hiểu rõ, Tống Vạn Dân chẳng phải cố tình giận dỗi, mà là đã quen sống tiết kiệm, hễ tiêu tiền là trong lòng không yên. Chuyện lần này, xét cho cùng cũng là quan tâm hắn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play