Đến tối, Gia Nam vẫn chưa tỉnh lại. Đứng trước cửa kính ICU, Gia Miên không nhúc nhích, mắt nhìn em trai không rời. Mãi đến khi điện thoại cô rung lên lần thứ hai, tin nhắn ngắn gọn của thư ký Dịch Xuyên lại hiện lên: “Xe đang đợi ở bãi. Tiên sinh không thích đợi quá lâu.”
Gia Miên siết chặt điện thoại. Cô không muốn đi, nhưng cũng không thể không về.
Trên đường về biệt thự, cô không nói gì. Cửa xe vừa mở, ánh đèn trong sảnh bật sáng, không cần ai báo cũng biết Dịch Xuyên đang ở trong nhà.
Quả nhiên, vừa bước qua cửa, cô đã thấy anh ngồi nghiêng người trên ghế sofa phòng khách. Vẫn áo sơ mi trắng, tay áo xắn cao để lộ cổ tay cường tráng, mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô. Không tức giận rõ ràng, nhưng ánh nhìn kia khiến lòng cô thắt lại.
Gia Miên cúi đầu, không giải thích, chỉ yên lặng bước đến gần anh.
Vừa đến trước mặt anh, cô chậm rãi quỳ xuống, như đang ngầm xin lỗi, cũng như dỗ dành.
Nhưng đầu gối còn chưa chạm đất, cổ tay đã bị anh nắm chặt kéo đứng dậy.
Giọng anh trầm thấp vang lên bên tai cô:
“Lên rửa mặt rồi xuống ăn cơm. Cho em mười phút.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play