Thế nhưng, vì có Lục Viễn ở bên, Vân Thu Ngô vô ý thức liền làm nũng, muốn Lục Viễn lại yêu thương cậu thêm chút nữa.
“Cho đường này, không đắng đâu. Ngoan, uống thuốc xong sẽ có bánh trắng ăn, là bánh trắng vị hoa quế đó.”
Lục Viễn như đang dỗ một tiểu bảo bảo vậy, ôn nhu dỗ Vân Thu Ngô uống thuốc.
Được người như vậy dỗ dành, Vân Thu Ngô trong lòng vui sướng, lập tức một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, uống sạch chén thuốc.
Lục Viễn không hề bủn xỉn lời khen của mình, rất nể tình mà khen: “Giỏi quá, Ngô Bảo của chúng ta không sợ khổ, lợi hại thật. Nào, thưởng cho ngươi một miếng bánh trắng, chỉ có dũng sĩ dũng cảm nhất mới có thưởng thôi.”
Đồ ăn được đút đến miệng thì ai lại từ chối chứ, Vân Thu Ngô há miệng, ăn từng miếng nhỏ. Một miếng bánh trắng không lớn lắm, ăn vài ba miếng là hết.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play