Nguyên chủ tuy là một hán tử thô kệch không biết thêu thùa may vá, nhưng trong nhà lại có kim chỉ và những dụng cụ khác. Lục Viễn tìm thấy chúng trong kho tạp hóa rồi đưa cho Vân Thu Ngô.
Lục Viễn nhìn Vân Thu Ngô khoa tay múa chân một lúc, sau đó lấy kéo cắt vải, rồi lại dùng kim bắt đầu may. Ngón tay cậu linh hoạt, tạo ra một cảm giác mà tuy hắn không hiểu, nhưng rõ ràng là rất lợi hại.
“Ngô ca nhi thật lợi hại, ngay cả quần áo cũng biết làm.”
Lục Viễn khen ngợi thật lòng.
Việc may vá duy nhất hắn biết làm là đính khuy áo.
Mà còn đính không đẹp, xiêu xiêu vẹo vẹo, đầu chỉ thừa ra một đoạn lớn.
So sánh dưới, tiểu phu lang nhà mình khéo léo hơn nhiều.
Vân Thu Ngô ngẩng đầu nhanh chóng nhìn Lục Viễn một cái, “Cái này không tính là gì, rất nhiều cô nương và ca nhi đều biết làm mà.”
Từ nhỏ, cô nương và ca nhi đã phải học việc nhà, đặc biệt là may vá quần áo, cơ bản đều biết. Nếu ai không biết, sau này lớn lên gả chồng sẽ bị nhà chồng coi thường, bị ghét bỏ là vô dụng, ngay cả quần áo cho phu quân mình cũng không biết làm.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play