Ngày đầu tiên đi làm ở công việc mới, bạn, với tư cách là nhân viên mới, phải đi theo tiền bối học việc. Cửa hàng này tổng cộng chỉ có hai nhân viên tư vấn bán hàng, cộng thêm một thợ may kiêm quản lý cửa hàng. Nghe nói cửa hàng này đã mở vài chục năm, là một tiệm lâu đời.

Tiền bối của bạn cũng là một cô gái xinh xắn, tính cách rất tốt và rất chăm sóc bạn, người mới. Suốt cả ngày, bạn gần như đã quen với quy trình làm việc. Cảm nhận của bạn về công việc này hiện tại khá tốt, dù lương bình thường nhưng bù lại công việc ít và đơn giản. Ông chủ cũng rất dễ tính. Bạn thầm nghĩ có lẽ bạn sẽ làm ở đây lâu hơn một chút, biết đâu có thể học được nghề của ông chủ, sau này mình cũng có thể tự mở một cửa hàng như vậy.

Có lẽ vì đã có một ý niệm về tương lai, bạn bỗng nhiên cảm thấy cuộc sống vẫn đáng để mong đợi, cho đến khi bạn về đến nhà.

"Tiểu bạch kiểm" vốn chỉ thỉnh thoảng ghé qua, vậy mà lại xuất hiện liên tục hai ngày. Không có sự chuẩn bị tâm lý tốt, bạn bị giật mình khi thấy một người đột ngột xuất hiện trong phòng khách, sợ hãi lùi lại nửa bước. Nét mặt kinh hoảng vẫn còn vương trên khuôn mặt bạn. Đối phương chỉ liếc bạn một cái. Bạn cố tỏ ra bình tĩnh đóng chặt cửa, làm bộ như mình là người vô hình, men theo tường vào phòng ngủ hoặc bếp, tóm lại là bất cứ nơi nào bạn có thể trốn. Không thể trách bạn đột nhiên trở nên nhút nhát trước mặt anh ta. Bất cứ ai bị hành hạ "chết đi sống lại" như vậy cũng sẽ như thế thôi.

Chỉ là dù có rụt vào mai rùa, thì cũng vẫn phải thò đầu ra. Bạn chuẩn bị xong bữa tối, đứng bên bàn ăn bày bát đũa, tiện thể dùng ánh mắt như muốn nói gì đó nhìn về phía người đang ngồi trên ghế sofa phòng khách. Có lẽ do liếc thấy bạn, anh ta rất tự giác bước đến. Nhìn thấy thức ăn trên bàn, anh ta ngước mắt nhìn bạn: "Sao lại là món Trung Quốc nữa?"

Có đồ ăn là may lắm rồi!

Bạn chỉ dám thầm mắng trong lòng. Nhưng ngoài mặt, bạn vẫn yếu ớt trả lời: "Tại dạo này em đang học nấu món này." Bạn còn nói thêm: "Nếu anh không thích thì giờ mình gọi đồ ăn ngoài nhé?"

Anh ta không trả lời bạn, chỉ kéo ghế ra ngồi xuống. Suốt bữa ăn, hai người không nói chuyện. Ăn xong, bạn dọn dẹp bát đĩa rồi chuồn vào phòng tắm gội đầu. Nằm sấp trong bồn tắm sang trọng, bạn ngửa đầu, hạ quyết tâm lát nữa sẽ nói là mình đang trong kỳ kinh nguyệt.

Bạn càng nghĩ càng thấy đây là một ý hay. Nếu nói là đến tháng, ít nhất một tuần sẽ không phải nhìn thấy anh ta.

Chờ bạn ra ngoài và nói cho anh ta cái tin xấu đó, anh ta cụp mắt nhìn bạn. Đôi mắt xanh lam bị che khuất một phần ba, nhưng ánh mắt anh ta lại như có thể bắn ra những mũi tên sắc nhọn đâm xuyên cơ thể bạn.

Trong bầu không khí nặng nề, bạn cảm thấy có chút ngạt thở.

Anh ta nhặt áo khoác lên và rời đi.

Có vẻ anh ta tuy là một kẻ tâm thần, nhưng cũng không bệnh đến mức "kỳ dâu" cũng không buông tha bạn.

Đuổi được "ôn thần" đi, bạn vui vẻ định chơi tiếp game RPG còn chưa phá đảo của mình. Nhưng khi bạn bật thiết bị chơi game lên, bạn phát hiện ra màn chơi khó mà trước đó bạn đã vất vả vượt qua, và cẩn thận lưu lại, giờ lại trở về trạng thái ban đầu. Không phải bạn làm, vậy thì là ai làm thì có thể đoán được. Bạn nổi trận lôi đình trong phòng khách, chửi thề vài câu quốc ngữ, trong lòng thầm thề nhất định phải trả thù lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play