Ôn thị run rẩy cả người, giận đến mức chẳng màng sống chết, gắng sức lao ra giữa sân, giọng khản đặc đầy căm phẫn vang lên:
“Quách thị, ngươi là kẻ lòng lang dạ sói, độc ác vô tình! Ngươi dám vu oan ta! Phu quân ta – Hoằng Chương, đã vì nước bỏ thân nơi sa trường, ta làm quả phụ, thủ tiết bao năm, sống lặng lẽ mà nuôi dạy Đoàn Nhi nên người. Vậy mà ngươi lại đối xử tàn nhẫn với mẹ con ta, mười năm nay ta cắn răng nhẫn nhịn, chẳng hé nửa lời, cũng chưa từng vạch trần chuyện khuất tất giữa ngươi và Thẩm Hoằng Khiêm. Ngươi hôm nay lại vì tư lợi mà muốn bức chết ta? Ngươi không sợ trời cao nổi giận, sấm sét đánh xuống đầu sao?!”
Quách thị nhếch môi, cười nhạt:
“Vu oan sao? Ôn tích nương, ngươi cũng dám lớn giọng chất vấn ta? Nữ nhi thân sinh của ngươi làm ra chuyện chẳng ra gì, cả kinh thành này ai còn không biết?”
Ánh mắt bà ta quét về phía Thẩm Đường Ninh, tiếp tục lời độc địa:
“À phải rồi, chắc ngươi còn chưa rõ? Ngươi tưởng Đoàn Nhi được Tạ gia để mắt tới là nhờ cái danh hào môn của Thẩm phủ? Nực cười! Nàng ta sớm đã tư thông với thế tử Trấn Quốc Công phủ, mang thai chưa cưới! Việc hôn nhân với Tiêu gia là nàng cố ý gạt bỏ, vì trong bụng nàng đã chẳng thể giấu nổi nữa rồi!”
Ôn thị như bị sét đánh ngang tai, sắc mặt tái nhợt, thân thể lảo đảo. Bà khó nhọc quay sang Trần mụ mụ, giọng nghẹn ngào:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play