Phùng Như chưa cam lòng, lại tìm đến Tạ Gia Dư cầu xin, nhưng Tạ Gia Dư đã sớm đóng chặt cửa không tiếp. Lúc này nàng không nhân cơ hội hắt thêm chậu nước bẩn lên đầu bạn cũ đã là nể mặt lắm rồi.
Không lay chuyển được Tạ Gia Dư, Phùng Như lại lén lút đi nhờ dì Tạ Tứ phu nhân, rồi xoay sang cầu cạnh biểu ca Tạ Thất Lang. Nhưng Tứ phu nhân ngại nàng gây mất mặt, liền thẳng tay sai nha hoàn ném nàng vào phòng chất củi, đói suốt ba ngày liền.
Phùng Như co ro trong phòng tối, vừa đói vừa lạnh, chỉ biết cất tiếng khóc nỉ non. Nàng hối hận, thật sự hối hận… Nếu sớm biết sẽ có ngày hôm nay, nàng đã chẳng nên chần chừ, khi Thái phu nhân còn sống thì dày mặt xin làm thiếp cho Tạ Chiêm. Giờ thì muộn rồi… mọi thứ đã muộn cả rồi…
Sáng sớm hôm ấy, nàng ráng gượng chút sức lực cuối cùng, thừa lúc nha hoàn bưng cơm đến, liền đánh bất ngờ rồi vùng chạy. Nàng loạng choạng chạy một mạch tới tiểu giáo trường, nhìn thấy bóng người cao lớn đang giương cung lên ngắm, liền nhào tới, ôm chầm lấy từ phía sau.
“Biểu ca! Cứu ta! Ta không muốn gả về quê! Biểu ca, ta nguyện làm trâu làm ngựa cho huynh, cầu xin huynh tha cho ta một con đường sống!”
Tiếng khóc của nàng xé lòng, giọng lạc cả đi, đầy thê lương và tuyệt vọng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT