Một khúc duyên xưa, cầm lặng ngàn thu
Quả thật, cây đàn lục khỉ kia là do Tiêu Nghiên tặng nàng. Chính là vật đính ước giữa hai người họ thuở xưa.
Thẩm Đường Ninh và Tiêu Nghiên quen biết nhau từ rất sớm, duyên khởi từ một lần tình cờ, kể ra cũng dài.
Khi ấy, Định Bắc vương thế tử – Tông Mạo – ra sức theo đuổi nàng. Tuy Định Bắc vương xuất thân từ dòng dõi phiên tộc, nhưng lại được Long Đức Đế ưu ái trọng dụng. Quách thị lại không muốn đắc tội, liền có ý định gả nàng cho thế tử Tông Mạo.
Nhưng Tông Mạo vốn là hạng phong lưu trác táng, cả ngày chỉ ham mê tửu sắc, thường lui tới các nơi phong hoa tuyết nguyệt. Hắn từng nhiều lần buông lời bỡn cợt, thậm chí có ý mạo phạm nàng.
Thẩm Đường Ninh không cam tâm gả cho một kẻ như thế, nhưng lại chẳng thể cãi lời Quách thị. Trong cơn phiền muộn, nàng trốn đến vùng ngoại ô, nương náu một thời gian tại Phổ Tể Tự.
Một ngày nọ, nàng ngồi nơi tịnh thất, gảy đàn tiêu sầu. Tiếng cầm u uất khẽ vang, thấm đẫm tâm tình cô liêu, theo gió lượn ra ngoài tường.
Bấy giờ, có một nam tử dừng bước bên ngoài, nghe khúc đàn liền chỉ ra chỗ nàng gảy sai, còn nhẹ giọng an ủi rằng nàng tâm thần bất định, chẳng thể hòa tiếng cầm.
Nàng vừa mở cửa nhìn ra thì người kia đã đi xa, chỉ còn một bóng dáng thanh nhã khuất sau lớp sương mù.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT