Mỗi tháng, Thẩm Đường Ninh đều gửi thư qua lại với Ôn thị và Vương thị. Biết được nữ nhi nay đã biết chạy, biết nhảy, còn biết gọi người, trong lòng nàng vừa mừng rỡ, lại vừa cay cay khóe mắt.
Chỉ là chuyện của Tạ Chiêm bên này, nàng vẫn chưa thể an lòng. Tâm như treo trên sợi tơ mỏng, cảm giác luôn có điều chẳng lành sắp xảy đến, mà đến tột cùng là chuyện gì, nàng lại chẳng sao đoán rõ. Lời tiên tri đầy mơ hồ của vị đạo sĩ đêm đó, tựa như khúc mắc trong tim, khiến nàng không dám quay đầu.
Nàng chỉ còn biết âm thầm cầu nguyện trong lòng, mong sao chiến sự chóng kết thúc, để người một nhà lại được sum họp. Khoảnh khắc ấy, nàng đã đợi thật lâu, thật lâu...
Đêm ấy, Thẩm Đường Ninh nằm nghỉ trên trường kỷ trong sân, hóng mát dưới tán cây, bất tri bất giác thiếp đi lúc nào không hay. Trong giấc mơ mông lung, nàng cảm giác như có ai đó đang dịu dàng vuốt ve khuôn mặt mình.
Bàn tay kia rất thô ráp, thế nhưng từng cử chỉ lại nhẹ nhàng ấm áp vô cùng. Nàng lờ mờ mở mắt, qua ánh sáng lờ mờ rọi xuống, lờ mờ thấy một nam nhân đang ngồi bên cạnh, lặng lẽ nhìn nàng.
"A Chiêm... đừng đùa nữa mà..." – nàng lẩm bẩm.
Người kia khựng lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT