Tạ Chiêm vẫn luôn nghĩ, dẫu Thẩm Đường Ninh không thật lòng yêu hắn, thì trong thâm tâm nàng ít nhiều cũng có tình ý. Nàng là thê tử danh chính ngôn thuận của hắn, thiên trường địa cửu, sông cạn đá mòn, nàng mãi mãi là của hắn. Chỉ cần hắn kiên trì đối đãi với nàng thật tốt, một ngày nào đó, nàng cũng sẽ cam tâm tình nguyện yêu lại hắn.
Hắn không sợ nàng không yêu, hắn chỉ sợ cả tấm chân tình dốc cạn trong tim mình, cuối cùng chỉ đổi lại sự thờ ơ dửng dưng nơi nàng, hết lần này đến lần khác.
Thế nhưng mỗi khi nàng chịu cười với hắn một cái, chỉ cần nàng khẽ mỉm môi nở nụ cười, hắn liền giống như con chó nhỏ ngoan ngoãn, vui vẻ chạy đến bên nàng, dâng cả trái tim ra lấy lòng.
Hắn ghét chính mình như thế.
Cửa phòng bị hắn lạnh lùng đẩy mạnh, vang lên tiếng “rầm” nặng nề rồi khép chặt.
Tạ Chiêm đi rồi, Cẩm Thư và Thiều Âm vội vàng chạy vào, đỡ lấy Thẩm Đường Ninh đang mềm nhũn cả người ngồi phệt xuống đất, dìu nàng lên giường.
“Phu nhân, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Cô gia lần này sao lại nổi giận dữ đến thế?” Thiều Âm vỗ ngực, vẫn còn chưa hoàn hồn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play