Thẩm Đường Ninh từ trước đến nay luôn sống theo nề nếp, nghỉ sớm dậy sớm, chẳng chịu được cảnh thức khuya. Dạo gần đây vì bận rộn may y phục mới cho Viên nhi mà thường ngày nàng lui giường muộn hơn một chút. Nào ngờ, đêm nay lại bị Tạ Chiêm kéo ra ngoài xem trăng.
Hắn vừa kéo nàng, vừa thao thao bất tuyệt rằng tiết xử thử đêm nay, ánh trăng sẽ sáng trong như ngọc bàn, viên như minh châu, là cảnh tượng đẹp hiếm có trong năm.
Thẩm Đường Ninh chưa từng nghe nói đến chuyện này, chỉ thấy Tạ Chiêm miêu tả quá đỗi sinh động, liền không nỡ từ chối.
Nào ngờ, hai người vừa ngồi xuống giường La Hán, ánh trăng hắn nói lại cứ trốn mãi sau tầng mây, chẳng chịu ló ra.
Thấy nàng có chút mệt mỏi, Tạ Chiêm liền dịu giọng bảo nàng dựa vào vai mình nghỉ tạm: “Đợi ánh trăng ló ra, ta sẽ gọi nàng dậy.”
Thẩm Đường Ninh dựa vào vai hắn, gió đêm mát lành, lòng cũng an tĩnh lại. Ban đầu Tạ Chiêm còn giữ ý, không nói nhiều, không động tay chân. Nhưng không bao lâu sau, đôi má nàng lại đỏ lên vì… sự nghịch ngợm không chịu nổi của người bên cạnh.
“A Chiêm… nếu chàng còn như vậy nữa, thiếp sẽ giận thật đấy!” – nàng trừng mắt nhìn hắn, ngượng ngùng trách nhẹ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT