Bởi vậy, Ôn thị cũng chẳng hay biết tất cả những điều mà Thẩm Đường Ninh đã trải qua. Bà chỉ ngỡ rằng con gái lâu ngày nhớ con, lòng dạ mới xốn xang như thế.
Dẫu mới gặp lại, nhưng máu mủ vẫn là máu mủ. Viên nhi vẫn có chút cảm giác thân quen với mẫu thân. Ôn thị dỗ dành mãi mới khiến bé chịu để Thẩm Đường Ninh ôm vào lòng. Ban đầu bé còn chít chít khóc lóc, không chịu theo mẹ, nhưng có lẽ mùi hương nhè nhẹ quen thuộc trên người nàng khiến bé cảm thấy an tâm, dần dần không còn náo loạn nữa.
Dù chưa quen để người “xa lạ” bế ẵm, bé cũng chỉ nằm trong lòng mẹ một lúc rồi lại vùng vằng đòi bà ngoại ôm trở lại, tỏ rõ vẻ bám riết không rời.
Thẩm Đường Ninh tuy luyến tiếc nhưng cũng đành trao con cho mẫu thân.
Trong bữa cơm, Ôn thị vẫn lặng lẽ quan sát con rể. Bà để ý thấy hắn không ngừng gắp thức ăn cho nữ nhi, lại còn tự nhiên ăn nốt phần cơm nàng để lại. Nhìn vậy, Ôn thị không khỏi vui mừng, nét cười cứ hiện rõ nơi khóe môi, còn chủ động gắp thêm vài món ngon cho Tạ Chiêm.
“A Chiêm à, đừng chỉ gắp cho hai mẹ con ta, nửa năm qua ngươi chinh chiến nơi biên cương, người cũng gầy đi không ít. Mau ăn nhiều một chút, đây là món măng hầm thịt viên mà ngươi thích nhất đấy.” – Ôn thị dịu dàng dặn dò, lòng đầy thương xót.
Cơm nước xong xuôi, Thẩm Đường Ninh còn chưa muốn rời đi, nàng muốn ở lại thêm chút nữa để trò chuyện cùng mẫu thân và con gái. Nhưng Tạ Chiêm khẽ ho một tiếng, ánh mắt lướt qua như nhắc khéo rằng trời đã muộn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play