Tiêu Nghiên nhẹ đặt tay lên trán nữ tử, đầu ngón tay khẽ chạm vào làn da mát lạnh, chàng chau mày, giọng mang theo lo lắng:
“Đã hạ sốt rồi, vì cớ gì vẫn chưa tỉnh lại?”
Tiểu nha hoàn đứng bên cạnh cúi đầu khẽ đáp:
“Hầu gia yên tâm, đại phu đã nói thân thể Thẩm cô nương có phần suy nhược, không có gì đáng ngại. Chỉ là sau khi lui sốt, cần nghỉ ngơi một thời gian mới có thể hồi tỉnh. Có lẽ chỉ là chuyện một khắc nữa thôi.”
Tiêu Nghiên nhẹ nhàng phất tay, ra hiệu cho mọi người lui xuống. Đợi gian phòng trở nên yên ắng, chàng mới tự tay vắt khô chiếc khăn đã nhúng nước lạnh, dịu dàng lau từng giọt mồ hôi lạnh còn vương trên trán nàng, chậm rãi di chuyển qua đôi má tái nhợt và đôi môi khô nứt.
Nhìn dung nhan gầy gò tiều tụy của nàng, tim chàng như bị kim đâm từng nhát. Chiếc cằm vốn đã nhỏ, nay lại càng nhọn thêm; vòng eo mảnh dẻ đến nỗi chỉ một vòng tay đã ôm trọn. Tiêu Nghiên đau lòng không thôi, hận không thể thay nàng chịu mọi thống khổ.
Nếu như lúc trước, chàng không vì việc cấp bách vận lương ra tiền tuyến mà rời khỏi kinh thành… nếu chàng an bài người bảo vệ chu đáo hơn, thì nàng — có lẽ đã không phải chịu đựng một kiếp nạn như thế.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play