“Tính sao bây giờ?” – Giọng Tạ Chiêm trầm thấp, ánh mắt lạnh như sương – “Địch chưa đến mà người làm tướng đã kinh hãi vỡ mật, vậy còn trông mong gì ở binh sĩ và bách tính? Ngươi bảo họ tự xoay xở ra sao?”
Lư Đồng tri bị dằn đến á khẩu, hồi lâu mới thở dài: “Tạ tướng quân, trước kia ta cũng từng khuyên ngươi, đừng mang theo nhiều bách tính như thế. Ngươi rốt cuộc vẫn còn quá trẻ, hăng hái và xúc động, sau này… có khi ngươi sẽ hiểu, việc ấy chưa chắc đã là đúng.”
“Ta hiểu ngươi ái dân, ta cũng vậy. Ở Ninh Châu tám năm, làm quan phụ mẫu một phương, lẽ nào lại không thương dân? Nhưng khi đối đầu với đại quân mạnh mẽ, ngay cả sinh mệnh của ta và ngươi còn chưa chắc giữ được, huống chi là muốn giữ cho muôn dân?”
Tạ Chiêm đáp lời, giọng rắn như thép:
“Một thành mà còn không giữ nổi, thì sao dám nói đến việc bảo vệ thiên hạ? Ngươi bảo ta trơ mắt nhìn dân lành chết dưới vó ngựa sắt, xin thứ lỗi, Tạ mỗ không làm được. Lư đại nhân, việc đã đến nước này, lời nói chẳng còn nghĩa lý. Không bằng nghĩ cách chống địch cho phải lẽ. Còn nữa, đừng bày ra vẻ mặt ủ ê kia nữa.”
Đoàn người rảo bước nhanh hơn.
Thẩm Đường Ninh ngồi trong xe ngựa, cảm giác rõ ràng tốc độ hành quân đã tăng gấp đôi. Ngày thường chỉ đi được hai mươi dặm, mà nay xe ngựa xóc nảy không ngớt, đến cả nàng và Lư phu nhân cũng phải vịn chặt lấy vách xe mới ngồi vững. Nghĩ đến những người dân đi bộ ngoài kia, nàng không khỏi thấy xót xa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play