Chủ tớ hai người dìu nhau sang Tây Sương phòng, ôm theo Viên tỷ nhi còn đang ngủ say, chỉ kịp thu xếp vài bộ y phục và chút đồ dùng đơn sơ, định rời khỏi phủ ngay trong đêm.
Ai ngờ vừa ra đến hành lang, đã thấy An Thành tất tả chạy theo, dang tay chắn trước cửa.
“Thế tử phi, chớ nên nóng giận mà làm chuyện dại dột. Phu thê đầu giường cãi nhau, cuối giường làm lành, hà tất phải bỏ về nhà mẹ đẻ, khiến thiên hạ chê cười?”
Thẩm Đường Ninh chẳng thèm để ý, tai không buồn nghe lời khuyên can, chỉ lạnh nhạt dặn người gọi xe ngựa.
Phu xe vốn là người thường ngày chuyên trách đưa nàng hồi phủ Thẩm gia, tuy không hiểu cớ sự, nhưng cũng không dám chậm trễ. Một lát sau, cỗ xe ngựa đơn sơ lặng lẽ rời khỏi cổng lớn Trấn Quốc Công phủ trong màn đêm thanh vắng, mang theo một người mẹ ôm con, cùng một lòng ngổn ngang gió bão.
An Thành và Trường Trung thấy thế tử phi quyết ý rời đi, cũng không dám ngăn trở thêm, đành vội vã chạy về chính phòng.
Vừa đẩy cửa bước vào, chỉ thấy chủ tử của mình nửa người trần trụi, ngã nghiêng trên giường, hơi thở nặng nề, cả người nồng nặc mùi rượu. Lại nhìn kỹ, gương mặt vốn khôi ngô tuấn tú kia nay sưng đỏ như quả mận, cằm và trán đều hằn rõ dấu móng tay của nữ nhân, má trái còn in hằn một dấu bàn tay đỏ rực, trông vô cùng thê thảm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT