Người chiếm mất “khuê phòng” của nàng, lại là một kẻ có dung mạo… cực kỳ xinh đẹp.
Đúng vậy, là xinh đẹp đến mức khó phân nam nữ.
Vân Phù trợn tròn đôi mắt mèo, trong ánh mắt phản chiếu rõ ràng khuôn mặt người ấy.
Lông mày như viễn sơn phủ sương, làn da trắng tái như tuyết, khóe môi còn vương vết máu khô, phối cùng dung mạo ấy, tạo nên một vẻ đẹp pha lẫn tàn nhẫn.
Ánh trăng lướt qua bờ vai hắn, mái tóc đen xõa dài tán loạn hai bên má, không cài phát quan, vóc người gầy gò như hạc, rõ là gần ngay trước mắt, lại như ẩn hiện sau tầng sương phủ quanh núi xa.
Đẹp đến mức khiến người ta lầm tưởng hắn là tiên nhân giáng thế.
Ngụy Dung chỉ cảm thấy có một ánh mắt nóng rực đang chăm chú nhìn chằm chằm vào mình. Nếu là khi xưa, e rằng nhãn cầu của đối phương sớm đã nằm trong tay hắn.
Giờ phút này hắn bị thương nặng, lại trúng độc, toàn thân không thể động đậy, trước mắt cũng chỉ là một mảng huyết sắc mờ mịt, chỉ đành lặng lẽ chờ sinh mệnh trôi đi.
Nghĩ đến đối phương không tiếc hao tổn mà phái ra nhiều tử sĩ như vậy, thậm chí còn tìm đến cả Thiên Tư Cốt Xà, chỉ để chắc chắn giết chết hắn bằng được, khóe môi Ngụy Dung khẽ nhếch, hiện lên một tia cười nhạt mỉa mai.
Vân Phù bị sắc đẹp kéo thần trí trở về, chợt thấy nơi khóe môi người nọ mang theo nét cong nhàn nhạt, nghĩ tới cảnh hắn mở mắt mỉm cười, không dám tưởng tượng dung nhan ấy sẽ rực rỡ đến chừng nào.
Một người đẹp đến thế, nếu cứ chết như vậy… thật đúng là đáng tiếc.
Vân Phù vốn rất thích những thứ đẹp đẽ, bất kể là người hay vật.
Gặp người đẹp thì ngắm nhiều thêm mấy lần, thấy vật đẹp thì cố thu thập giữ gìn.
Sư phụ từng trêu nàng là “sắc quỷ chuyển sinh”.
Nhưng Vân Phù lại luôn nói: nàng chẳng qua chỉ đơn thuần yêu thích những điều tốt đẹp mà thôi.
Mà giờ phút này, đối diện với một người xinh đẹp như thế, trơ mắt nhìn hắn từng chút từng chút đi về phía cái chết, Vân Phù… thật sự có phần không đành lòng.
Nàng nhẹ nhàng bật nhảy, đáp lên ngực người nọ.
Chưa kịp làm gì thêm, “mỹ nhân” trước mắt bỗng phun ra một ngụm máu tươi.
Vân Phù hoảng sợ nhảy bật xuống, tránh kịp vệt máu đỏ kia.
“Meo…?” Gì thế này?
Ngụy Dung cảm thấy nơi ngực đau nhói, như có tảng đá đập trúng, huyết ứ trong lồng ngực lập tức trào ra.
Nhìn mỹ nhân “ọe máu” như sắp chết kia, Vân Phù giật nảy cả mình.
Sao tự dưng lại nôn máu?! Thương thế nặng thêm rồi sao?
Nhưng cũng đâu thể do nàng đè mà hắn thổ huyết chứ? Nàng chỉ là một tiểu miêu đáng yêu mà thôi!
Ngụy Dung sau khi nôn ra huyết ứ thì thấy dễ chịu hơn đôi chút, nhân cơ hội vận chút khí lực, cố hết sức tự điểm huyệt, áp chế độc tố đang lan khắp kinh mạch.
Ánh nhìn trước mắt dần rõ ràng, lớp huyết vụ trong mắt cũng tản đi ít nhiều.
Dần dần, trong tầm mắt hắn xuất hiện một vật nhỏ nhắn màu vàng nhạt.
Ngay phía trước, trên thanh xà ngang gãy đổ, một con mèo nhỏ tròn vo đang nghiêng đầu nhìn hắn chằm chằm.
Ánh trăng rọi xuống phủ lên thân nó một tầng sáng mờ, lớp lông mềm càng thêm bồng bềnh.
“Meo?”
Tiểu vật nghiêng đầu nhìn hắn từ xa, cất tiếng kêu nhẹ mềm như nhung.
Âm thanh ấy như một vốc bông mềm mại bao bọc lấy hắn, xoa dịu chút đau đớn tận xương cốt đang gào thét nơi thân thể.
Vân Phù thấy hắn tỉnh dậy, quả đúng như nàng nghĩ: một người đẹp như thế, mở mắt ra càng thêm động lòng người.
Chỉ là đôi mắt kia, tựa như có lớp huyết vụ phủ lên đáy, cứ như trong chốc lát sẽ rỉ máu ra từ trong hốc mắt.
“Lại đây…”
Ngụy Dung vẫn nằm trên đệm cỏ, khàn khàn gọi, muốn kêu nàng đến gần.
Thanh âm khô cứng khàn đặc, khó nghe vô cùng.
Vân Phù nghe xong, cuối cùng mới phản ứng: thì ra người đẹp này… là nam nhân.
Nghe hắn gọi, nàng vẫn đứng yên, không động đậy, chỉ nhìn hắn từ xa.
Tuy nàng rất thích những gì đẹp đẽ, nhưng Vân Phù hiểu rõ một đạo lý: càng đẹp, càng nguy hiểm.
Đây là bài học nàng đã dùng không ít máu và nước mắt để rút ra.
Ngụy Dung thấy tiểu vật kia không lại gần, vẫn tròn mắt nhìn hắn, cũng không gọi thêm nữa.
Hắn biết bản thân hiện tại bộ dạng thê thảm, chỉ khiến đối phương e ngại.
Vì thế cũng đành giữ nguyên tư thế lúc trước, ngẩng mắt nhìn tiểu vật trước mặt.
Toàn thân tròn vo sạch sẽ, lông óng mượt, không giống mèo hoang, mà giống như thú cưng được tiểu thư khuê các nuôi dưỡng.
Vân Phù bị ánh mắt hắn nhìn chăm chăm có phần chột dạ, hai tai đỏ ửng, lúng túng xoay đầu né tránh.
Ngụy Dung thấy mèo con quay mặt, không nhìn mình nữa, trong lòng thoáng thất vọng.
Có chút xúc động muốn đưa tay nắm lấy cái mặt nhỏ kia, chỉnh đầu nó lại nhìn mình tiếp.
Một người một mèo, chẳng ai mở lời, gian nhà rách nát lại chìm vào tĩnh mịch.
Ngụy Dung không nói vì đã chẳng còn sức để cất lời. Thân thể hắn, những vết thương ngoài da do đao kiếm gây ra không đáng ngại, điều chí mạng là độc từ Thiên Tư Cốt Xà.
Độc đã bắt đầu phá huyệt mà lan tới tâm mạch.
Ngẩng đầu nhìn mái nhà thủng lỗ, ánh trăng càng lúc càng đậm… e rằng… không cầm cự nổi đến bình minh.
Khóe môi cong lên một nụ cười chua chát: Thật tốt, phải không…
Vân Phù thấy người nọ đã tỉnh, cho rằng hắn không sao, liền định ra ngoài đi dạo một vòng. Giờ này nửa đêm là lúc tiểu miêu hoạt bát nhất.
Vừa bước khỏi cửa, sau lưng liền vang lên một tiếng rên nặng nề, tiếp đó là tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Vân Phù ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy nam tử vốn nằm trên đệm cỏ đã ngã xuống nền đất. Trên cổ và mu bàn tay hắn, từng vết đen như dây leo đang lan ra khắp làn da trắng bệch.
Vừa trông thấy, Vân Phù hoảng hốt: Độc Thiên Tư Cốt Xà!!!
…
Khác với sự yên ắng tại Tây ngoại thành, giờ phút này, nội thành Kinh An đã loạn thành một mớ.
Cấm vệ mặc hắc giáp canh giữ mọi cửa thành.
Trong hoàng cung, đèn đuốc sáng rực như ban ngày.
Tại ngự thư phòng, vị thiếu đế trong hoàng bào sắc vàng thẫm giận đến mặt mày âm trầm, sát khí trong mắt không hề che giấu.
“Các ngươi nói cái gì gọi là không tìm được!!! Bao nhiêu người mà đến một người cũng không tìm thấy?! Trẫm nuôi các ngươi để ăn bám chắc?!!”
Ảnh vệ mặc hắc y quỳ một gối, cúi đầu không dám thở mạnh.
“Khởi bẩm bệ hạ, lần này kẻ ám hại thế tử Ngụy gia ra tay quá tàn độc. Những kẻ bị bắt đều là tử sĩ, chưa kịp tra hỏi đã cắn độc tự tận. Vi thần…”
“Tiếp tục lục soát!!! Nếu Ngụy Dung có mệnh hệ gì, các ngươi toàn bộ dâng thủ cấp đến gặp trẫm!!!”
Tầm mắt của Kỷ Thành Hạc sắc bén như đao, nhìn ảnh vệ rời đi không một tiếng động, tim trong ngực càng thêm căng thẳng.
Tử Dạng, ngươi tuyệt đối không được có chuyện gì…
—
Phía khác, Quốc Công phủ.
Trong từ đường, một phụ nhân đang quỳ ngay ngắn trên bồ đoàn, tay chắp trước linh vị tổ tiên, sắc mặt thành kính, miệng thì thào khấn vái.
“Cầu xin liệt tổ liệt tông nhà họ Ngụy phù hộ… phù hộ cho Tử Dạng nhà ta lần này lại có thể hóa hiểm thành an…”
Vừa dứt lời, ma ma bên cạnh liền tiến lên đỡ nàng dậy.
Vừa cầm ba nén nhang định cắm vào bát hương, một cơn gió thổi mạnh lùa qua từ đường.
Rắc!
Một cây hương gãy đôi.
Tàn lửa từ nhang rơi xuống mu bàn tay của phụ nhân, chớp mắt thiêu đỏ làn da trắng.
“Phu nhân! Tay người ——” Kim ma ma kinh hãi kêu lên.
Tống Cẩm Hòa như chẳng nghe thấy, ngơ ngác nhìn cây nhang gãy trên tay, tim dần lạnh buốt, lưng áo đã ướt sẫm mồ hôi lạnh.
“Nói xem… Tử Dạng nhà ta… có thể bình an trở về hay không…”