Huyền Dã nhớ mang máng, sau khi tự phong ấn chính mình thất bại và bị phản phệ, thời không cùng thân thể hắn tựa hồ bị xé rách, linh hồn vọt vào một cái thân thể của một hán tử nông dân ăn mặc cổ xưa……
Cảnh tượng cuối cùng hắn nhìn thấy trước khi hôn mê là: Một người phụ nữ tóc tai bù xù, sắc mặt dữ tợn, hung hăng vả vào mặt hắn một cái tát thật mạnh.
“Bang!” Tiếng giòn vang.
Sau đó Huyền Dã rốt cuộc chịu đựng không nổi, hai mắt trợn ngược, mất đi tri giác, hôn mê.
Huyền Dã: “……”
Lại một lần nữa khôi phục ý thức, hắn nằm ở một nơi cứng ngắc khô ráo, bên tai là tiếng khóc nức nở của phụ nữ.
Huyền Dã chịu không nổi sự ồn ào, đôi mắt còn chưa mở, lông mày hơi nhíu lại.
Liền nghe thấy người phụ nữ vừa lau nước mắt vừa kêu khóc: “Ta đây đều tạo cái nghiệt gì a…… A…… A…… Nếu con chó hoang này có bất trắc gì, ta cũng, ta cũng không sống nổi a…… A……”
Người phụ nữ gần như sắp khóc đến đứt hơi.
Huyền Dã ngửi thấy mùi khói.
Cách đó không xa, truyền đến một giọng nam già nua, trầm ấm: “Đều là do ngươi sinh ra thằng con tốt đấy! Hắn mà chết, lão tử còn mẹ nó thanh tĩnh! Bất hiếu không tôn kính, tuổi này còn chưa lấy được tức phụ…… Ngươi xem cái thanh danh của hắn trong thôn, đã thối đến mức nào rồi!”
Người phụ nữ gạt lệ oán trách: “Cái này có thể trách ta sao? Hả? Đã nói cho hắn bao nhiêu cô nương ca nhi, nhưng hắn cứ nói người ta xấu…… Hắn chướng mắt, chết sống không chịu cưới…… Cứ học theo ngươi, thích uống cái thứ rượu bỏ đi đó, uống say là đánh người…… Ô ô ô rồi gây chuyện……”
Người đàn ông “xoạch” một hơi thuốc lá sợi, bực bội nói: “Trong thôn có nhà Giang gia kia sa cơ thất thế có một ca nhi lớn lên đẹp, cưới hắn về, sau đó đem hắn tách ra ở riêng!”
Bọn họ lão Huyền gia, không quản được thằng nghịch tử này, để tức phụ nhi của hắn quản.
“Cái này, cái này có được không ô ô ô……”
Người phụ nữ hiển nhiên cũng muốn nhanh chóng tống khứ cái gánh nặng này đi, rốt cuộc cũng nghe lời, khóc lóc đi ra ngoài sắp xếp.
Trong phòng yên tĩnh lại.
Huyền Dã chậm rãi mở hai tròng mắt.
Sự sắc bén trong đáy mắt chợt lóe qua, sau đó bị che giấu.
Gáy và bên mặt ẩn ẩn đau.
Huyền Dã ngồi dậy, đánh giá xung quanh.
Căn phòng hắn đang ở rất cũ nát.
Nhà tranh, tường đất, trừ bỏ cái giường ván gỗ dưới thân hắn, thì còn lại không xa một cái bàn vuông bốn chân và hai cái ghế dài, sàn nhà tuy đã quét sạch sẽ, nhưng rõ ràng là đất bụi, hơi cọ vài cái liền sẽ nổi lên bùn tro.
Nơi đây, quả thực có thể dùng bốn bức tường trống trơn để hình dung.
Huyền Dã xoa xoa cái đầu đang đau.
Ký ức trong đầu như phóng phim đèn chiếu, từng hình ảnh liên tục lướt qua.
Cho đến khi đọc xong ký ức, Huyền Dã thở dài một hơi: Toàn mấy cái chuyện quái quỷ gì thế này.
Hắn hồn xuyên.
Nguyên chủ Huyền Dã uống rượu đến chết, hắn xuyên qua đây, chiếm thân thể nguyên chủ Huyền Dã mà tồn tại.
Mà nguyên chủ không phải người tốt gì.
Cảnh tượng Huyền Dã nhìn thấy một giây trước khi chết ngất, chính là cảnh nguyên chủ Huyền Dã uống say không còn biết gì, lấy mẹ hắn là Huyền Giang thị ra xả giận đoạt tiền bạc.
Mẹ hắn là Huyền Giang thị tức quá, mới tát hắn một cái……
Huyền Dã: “……”
Huyền Dã vùi mặt vào lòng bàn tay, hung hăng xoa một phen mặt.
Xuống giường.
Vừa định đi hai bước, chân mềm nhũn, thẳng tắp té sấp về phía trước trên mặt đất.
Huyền Dã quỳ rạp trên mặt đất: “……”
Đời này chưa từng chật vật như vậy.
Hắn chậm rãi bò dậy, mới phát hiện, nguyên chủ lại vẫn là một người tàn tật.
Đùi phải của hắn có tật, không thể dùng lực, đi đường khập khiễng.
Huyền Dã ngồi dưới đất tự hỏi, có cả ý muốn chết.
Hắn là một con hung thú cuối cùng của thời mạt pháp, sống tốt đẹp ở hiện đại, có tài sản có tiền, đầu óc có vấn đề mới muốn tự phong ấn mình, chờ đến đợt linh khí sống lại tiếp theo……
Chuyện đã đến nước này…… Huyền Dã đành phải cố gắng thích nghi với thân thể này, chậm rãi đứng lên, khập khiễng đi ra ngoài cửa.
Trong viện, cháu trai cháu gái đang hi hi ha ha chơi đùa, hai người phụ nữ đem quần áo cổ đại đã giặt sạch và hồ tốt phơi trên cây tre.
Bên cạnh có một giếng nước, đối diện giếng nước là một nhà kho nhỏ nuôi hai con gà mái đẻ trứng.
Ngoài cùng, là một vòng hàng rào tre đan kết, đóng vai trò bức tường bao quanh sân.
Huyền Dã nhìn quanh một vòng.
Đang giữa cuối mùa xuân, thời tiết rất tốt, trong không khí tràn ngập hơi thở vạn vật sống lại, xanh tươi dạt dào.
Nhưng mà, những người trong viện thấy hắn ra, đều coi như hắn không tồn tại.
Hai người phụ nữ đang phơi quần áo rõ ràng nhanh hơn tốc độ phơi.
Những đứa trẻ đang chơi đùa đuổi bắt trong sân cũng không còn cười đùa trong viện nữa, sôi nổi lao ra ngoài sân, một cái liền biến mất trong thôn xóm.
Huyền Dã từ trong đầu đoạt lấy thân phận của hai người phụ nữ kia.
Người phụ nữ ít vá víu trên quần áo, là tức phụ nhi của ca ca hắn là Huyền Phú Quý.
Người ca nhi vá víu nhiều hơn, là phu lang của nhị ca hắn là Huyền Hữu Tài.
Bốn năm đứa trẻ tiến lên đó, là con trai con gái của bọn họ.