Lưu Long nói: “Bất quá ta nghĩ lão sư ngươi cũng sắp trở thành Siêu Năng Giả rồi!"

“Tại sao lão đại lại đoán vậy?"

Lý Hạo vừa hỏi nhưng ngay sau đó hắn nhận ra vấn đề, trầm giọng hỏi: “Ý của lão đại là Tuần Dạ Nhân đã mạnh hơn rất nhiều. Bây giờ cho dù lão sư ta có trở thành Siêu Năng Giả, họ cũng nghĩ rằng mình có thể khống chế được, không cần kiêng kỵ nữa?”

“Chính xác!"

Lưu Long gật đầu, rất thông minh!

Nói một chút đã hiểu!

Siêu năng xuất hiện khá muộn, chỉ mới cách đây 20 năm, mà hơn 20 năm trước thì Viên Thạc đã là một võ sư đỉnh cấp, một khi ông ta thăng cấp thành Siêu Năng Giả, với sức mạnh và kiến thức nghiên cứu nền văn minh cổ đại của mình, có lẽ Viên Thạc sẽ trở thành kẻ quyền lực nhất lĩnh vực thần bí.

Điều đó sẽ rất khủng khiếp!

Đôi khi, không thể không phòng bị.

Viên Thạc không phải là người thuộc chính quyền, càng không phải là kẻ tà môn ngoại đạo, nhưng Viên Thạc cũng không phải là người tốt toàn diện.

Luyện võ tới trình độ Phá Bách, tranh đấu tàn nhẫn, chém giết đả thương là chuyện gần như không thể tránh khỏi.

Trong hoàn cảnh như vậy, cho dù là để phát triển Tuần Dạ Nhân hay để trấn áp Viên Thạc thì Tuần Dạ Nhân đều không dám để Viên Thạc thành công quá sớm.

Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác, ông ta muốn tấn cấp cũng được.

Tuần Dạ Nhân đã xuất hiện cường giả có thể trấn áp Viên Thạc, Viên Thạc đã chậm 20 năm, hiện giờ có trở thành Tinh Quang Sư cũng không có gì khiến bọn họ phải kiêng kỵ.

Lý Hạo suy nghĩ một chút, sau đó lại hỏi: “Ta vẫn thấy có điểm khó hiểu. Lão sư ta cứ như vậy ngoan ngoãn nhận mệnh đi làm công cho Tuần Dạ Nhân sao?"

Lưu Long liếc hắn một cái, đoạn nói: “Ngươi phải biết, Tuần Dạ Nhân đại diện cho quan viên! Một người dù mạnh đến đâu cũng có giới hạn. Hơn nữa, Tuần Dạ Nhân thật ra cũng không chiếm hết, vẫn có bỏ ra, chẳng hạn như bảo vệ lão sư ngươi.”

“Bảo vệ?"

“Đương nhiên!"

Lưu Long cười đầy ẩn ý, “Viên Thạc là một võ sư Phá Bách, ngươi cho rằng ông ta không có đối thủ? Những kẻ khác chết hết rồi sao? Nói rõ hơn thì Viên Thạc an phận như vậy, thậm chí xưa nay hiếm khi rời khỏi cổ viện cũng vì nguyên nhân này, mỗi khi ông ta ra ngoài đều được Tuần Dạ Nhân bảo hộ chặt chẽ. Ông ta có cống hiến rất lớn trong lĩnh vực siêu năng, đây là một trong số lý do, thứ hai là vì năm đó ông ta đắc tội quá nhiều người, ở lại cổ viện chẳng qua chỉ là tị nạn.”

Tị nạn!

Đây là điều mà Lý Hạo chưa từng nghĩ tới!

Vừa bất ngờ vừa lại vừa cảm thấy đương nhiên, ngẫm kỹ thì đúng là lão sư cũng sẽ có kẻ thù, thảo nào ông ấy vẫn ngoan ngoãn chấp nhận số phận, làm công cho Tuần Dạ Nhân.

Bằng không với tính cách của Viên lão, Tuần Dạ Nhân mà không để ông ấy trở thành Siêu Năng Giả thì ông ấy đã sớm trở mặt rồi, đâu thể nào tiếp tục cống hiến cho đối phương nữa.

Lý Hạo không bàn về chuyện này nữa, mà là nhìn thoáng qua bốn phía, “Lão đại, năng lượng thần bí ở đây là dự trữ của đội chúng ta phải không? Kho tổng không phải ở đây?"

“..."

Lưu Long đáp: “Ngươi không hiểu! Đừng tưởng rằng năng lượng thần bí ở đây chiếm ít diện tích mà lầm, kỳ thật rất nhiều! Ở đây có 12 phương năng lượng thần bí, mỗi phương chính là một mét khối! Đây là mật độ cố định mà năng lượng thần bí có thể tản ra và nó sẽ chỉ bị nén khi xâm nhập vào cơ thể người hoặc một số vật phẩm đặc biệt. 12 phương, đó đã là tất cả trang bị của đội! Băng Tinh Trảo rất khó cầu, Băng Tinh Trảo này đã hao tổn rất nhiều tiền của rồi, đây là kho năng lượng thần bí duy nhất của đội chúng ta!”

Toàn bộ?

Lý Hạo khẽ giật mình, sau đó nhìn lại, quả nhiên khá nhiều, đại khái đúng là 12 phương.

Nhưng... đội săn quỷ chỉ có bấy nhiêu hàng tồn kho thôi sao?

“Lão đại, ta có thể... được phân bao nhiêu?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play