Người thanh niên đối diện có nước da trắng trẻo, không nhợt nhạt mà có cảm giác trắng như sữa, nhìn có vẻ rất non nớt.
Du đại tỷ bình thường đều hô hào muốn Lý Hạo làm con rể, có điều lúc này hai mắt lại sáng rực. Xem ra đã đổi đối tượng mất rồi.
Trần Na cũng liếc nhìn thêm vài lần, sau đó nhìn Lý Hạo, thấp giọng trêu chọc: "Lý Hạo, ngươi nhìn thấy không? Đối thủ cạnh tranh lớn nhất của ngươi đến rồi, hình như tên là Vương Minh nhỉ? So với ngươi còn đẹp trai hơn một chút!"
Lý Hạo phì cười, “Na tỷ thích là được."
"Xì! Ta không thích phi công!"
Nói vậy nhưng Trần Na vẫn liếc thêm vài cái, không khỏi cảm khái: "Đúng là chói mắt!"
Nhìn đặc biệt có tinh thần!
Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn của một người, nếu một người đẹp trai nhưng lại sở hữu đôi mắt vô lực sẽ khiến người ta cảm thấy chán chường và vô dụng, nhưng thanh niên tên Vương Minh này lại có đôi mắt rất sáng.
"Xin chào các tiền bối, ta tên là Vương Minh, đến từ học viện Tuần Kiểm, vừa mới tốt nghiệp năm nay..." Vương Minh tự giới thiệu.
Ngay sau đó, Vương Kiệt mang theo Vương Minh đi về phía chỗ ngồi của Lý Hạo và Trần Na, cười nói: "Lý Hạo, Trần Na, các ngươi đều là tiền bối. Vương Minh, ngươi học hỏi Lý Hạo trước, làm quen dần với tài liệu. Trần Na cũng hướng dẫn thêm cho cậu ta nhé."
Để Vương Minh học hỏi hai người không phải là vì ông muốn chiếu cố đặc biệt cho riêng gã, mà là vì Lý Hạo sắp rời đi nên cần người tiếp quản công việc của hắn.
Trần Na không biết chuyện này, chỉ có Vương Kiệt là minh bạch.
Ông cảm thấy Vương Minh rất thích hợp!
Trần Na cười hỏi: "Ta biết rồi, có cần chuẩn bị bàn làm việc mới không?"
"Không cần đâu!"
Vương Kiệt xua tay, "Tạm thời cứ bắc một cái ghế ngồi chung đi, các ngươi chịu khó mấy ngày vậy!"
Trần Na hơi nghi hoặc nhưng cũng không hỏi quá nhiều, tạm vài ngày cũng không sao.
Lý Hạo lại hiểu rõ, nghe vậy chỉ gật đầu cười khẽ, thế nhưng trong lòng lúc bấy giờ lại không được bình tĩnh như vẻ ngoài.
Vương Minh!
Tình huống gì đây?
Hắn chú ý tới Vương Minh không phải bởi vì người kia đẹp trai, cũng không phải bởi vì đôi mắt sáng long lanh của đối phương, mà là bởi vì hắn nhìn thấy một tầng tinh quang quanh người gã.
Tuy rằng số lượng không bằng đám người Lưu Long, nhưng lại cho Lý Hạo cảm giác tinh quang của gã thậm chí còn sáng hơn đám người ở đội săn quỷ!
Đúng, số lượng không nhiều, dường như rất ít.
Tuy nhiên, ánh sao lại vô cùng sáng, sáng đến mức Lý Hạo có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo và chói mắt của nó ngay cả khi đang ở khoảng cách xa.
"Tinh Quang Sư!"
Trong đầu hắn chợt hiện lên danh từ này.
Bước vào lĩnh vực thần bí, có hai loại siêu năng, bẩm sinh đã có là Thiên Quyến Thần Sư, về sau mới dẫn sức mạnh vào cơ thể là Tinh Quang Sư, mặc kệ loại nào thì cũng đều là kẻ có siêu năng!
Không biết vì sao lúc này Lý Hạo lại nghĩ tới thuật ngữ Tinh Quang Sư mà Liễu Diễm từng nhắc đến.
Mặt hắn vẫn không biến sắc, vẫn ôn hòa như mọi khi, nhưng trong lòng lại dấy lên ngàn cơn sóng không thể giải thích.
Tại sao phòng Cơ Yếu đột nhiên có thêm một vị Tinh Quang Sư?
Ai phái tới?
Huyết ảnh?
Tuần Dạ Nhân?
Hẳn là chỉ có hai phe này.
Rốt cuộc Vương Minh là người của huyết ảnh hay là người của Tuần Dạ Nhân đây?
Tại sao lại điều đến phòng Cơ Yếu, còn đi theo bên cạnh ta?
Vốn là một đợt tuyển nhân viên mới bình thường, lẽ ra gã phải là phàm nhân như bao người khác mới phải. Ai đời Siêu Năng Giả lại tự nguyện trở thành tân binh của phòng Cơ Yếu, rõ ràng là có vấn đề!
Những người khác không thể nhìn thấy tầng tinh quang trên người Vương Minh, nhưng Lý Hạo lại có thể thấy rất rõ ràng.
"Lưu Long bọn họ có thấy được không?"
Xem ra hôm qua ta quên hỏi, làm sao để phân biệt được siêu năng hay không rồi!
Không được!
Lúc này, Lý Hạo đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, không nghĩ tới một vị có thực lực siêu phàm lại đột ngột xuất hiện bên cạnh mình.
Chết tiệt!
Là người của Tuần Dạ Nhân sao?
Nếu là Tuần Dạ Nhân thì vẫn còn dễ nói chuyện, nhưng nếu là huyết ảnh thì thật kinh khủng!
Bởi vì điều đó chứng tỏ Ngân Thành đã không còn là địa phương an toàn, phải biết đây chính là đại bản doanh của Tuần Kiểm Ti!